Sau khi Vân Khanh lên mây, thần trí cô mới hồi phục được một chút, run rẩy nói,” Không phải lúc nào anh cũng có thể lợi dụng được, Lục tiên sinh, bắt nạt tôi lúc say, Lục tiên sinh.”Bàn tay to lớn của anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, anh uống một ngụm trà gừng, dùng cách nhẹ hàng nhất, cúi đầu xuống đút cho cô, đợi đến khi cô nuốt xuống rồi, anh lại hôn cô nồng nhiệt.Đến khi lưỡi của cô đã tê liệt, cô khóc nức nở.Lục Mặc Trầm nhìn thấy, giật mình, nhẹ nhàng buông ra, “ Sao vậy?”Vân Khanh vẫn đang ngẩn ngơ, không biết tại sao lông mày anh lại chau lại.Đợi đên khi anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô, cô mới biết, cô nhíu đôi mi ướt đẫm cười, “ Tôi sao lại khóc vậy nhỉ.”Lục Mặc Trầm không nói được lời nào, nắm lấy tay cô vuốt nhẹ, một lúc sau mới hỏi,” Chắc là do khó chịu hả?”Người uống say cảm xúc lúc này lúc kia, bị tổn thương lớn, lúc uống say cũng không thể nào hoàn toàn bịt lại vết thương.Lúc nãy trong bồn tắm mơ hồ một hồi, làm loạn với anh như vậy, một lúc sau, yên lặng rồi, cô sợ cô lại tỉnh lại.Vân Khanh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, nhận ra, lắc đầu, vẫn cười.Lục Mặc Trầm nhướn mày, giọng nói trở nên lạnh lùng, “ Em là vì tình bạn mà tỏn thương, hay là vì Cố Trạm Vũ phản bội em mà rơi nước mắt?”Vân Khanh…. Cô làm sao mà nói rõ được.Nếu như có thể phân ra rõ