Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Để Cô Ấy Ăn No Một Chút!


trước sau

Lục Nhu Hi nắm chặt lấy tay của con trai, biết rõ tính khí của ông cụ Lục, chuyện này là chuyện lớn, đợi tâm trạng ông tốt một chút hãng nói.Sự tức giận của ông cụ Lục rất rõ ràng,” Dám làm loại chuyện khốn nạn như thế này mà lại không dám nhận? Con cũng đã lớn như vậy rồi! Ông đã sớm dạy dỗ con, ông ngoại làm sao mà thu dọn sạch sẽ được, Vân Khanh là một cô gái tốt, con như này là bắt nạt người ta quá đáng ,thật tệ. Chuyện này ông phải làm sao giải quyết? Nếu như Vân Khanh không đau lòng thương sót thì con đã sớm chết ở tai nạn trên cầu rồi.”“ Cha, mâu thuẫn giữa Vân Khanh và Cố Trạm Vũ không phải chỉ mới đây,tâm tư của cô Vân Khanh đó cũng không phải là đơn giản…..cha nghĩ qua chưa,đống tài liệu này ai đưa cho cha? Người đứng sau chuyện này càng nguy hiểm…..”“ Đừng có mà đẩy hết lỗi lầm lên đầu người ta.” Ông cụ Lục khó chịu ngắt lời, “ Ai đưa cho cha?Là vị luật sư Vân Khanh mời ở công ty luật của con trai thứ hai nhà họ Thẩm đưa qua đây!Hóa ra con bé đã sớm muốn ly hôn với con,con vẫn còn dám trước mặt ông giả vờ yêu thương nhau,con lừa ông!Vị luật sư này nói,là bởi vì con cứ chần trừ chậm trễ,dùng quyền lực chèn ép con gái nhà người ta, cậu ta nhìn không vừa mắt, thu thập lại tất cả đem qua đây để ông chủ trì công đạo, các con đã chẻ mờ mắt lão già này, nhà họ Thẩm cũng không phải gia đình nhỏ bé gì, Thẩm Thanh Diệp cũng là người có tiếng, nếu chyện này truyền trong giới thượng lưu, mặt mũi của Lục Tư Lệnh có còn không?”Cố Trạm Vũ cau mày, “ Thẩm Thanh Diệp đưa cho ông? Con không nghĩ như vậy, ông ngoại, Thẩm Thanh Diệp và con không đụng chạm gì đến nhau, con không nghĩ, không biết con có đụng chạm đến ai không?”Ông cụ Lục trầm lặng, ánh mắt sauy tư, “ Thẩm Thanh Diệp coi như là người ngay thẳng, không có gì ngạc nhiên khi cậu ta làm rõ vụ của con, cậu ta như vậy cũng không có gì lạ. Mà cậu ta nói,ngày mai sẽ trực tiếp đến nhà,còn có thứ muốn cho ông xem, tất cả ngày mai gặp sẽ rõ. Còn cô gái này, con bé sinh cho con một đứa con….. bao nhiêu năm qua con lại để bên ngoài, không lo lắng cũng không nhậm, trời sáng nhanh lắm…. rổ thưa không che được, con gọi hai mẹ con họ qua đây, cả Vân Khanh nữa, giải quyết chuyện này đi!”Trái tim của Cố Trạm Vũ như bị dội một gáo nước lạnh.Anh ta hiểu rõ, đối phương sao đưa ra một đòn chí mạng như này là để gây áp lực lên đầu anh.Mục đích, không có gì hơn cái đó.Trong mắt anh ta lóe lên một tia sáng, đợi đến khi ông cụ không nói gì nữa, anh cùng Lục Nhu Hi đi ra ngoài.Câu đầu tiên, “ Mẹ, con bị tính kế rồi.”Bây giờ thứ mà Lục Nhu Hi càng quan tâm hơn là, “ Con thật sự có một đứa con ở bên ngoài?”Lại còn là do bạn thân nhất của Vân Khanh sinh ra, Lục Nhu Hi nhất thời không biết phải như thế nào.Cố Trạm Vũ nghiêng đầu gọi điện thoại, giọng điệu gay gắt,” Đi điều tgra xem, Thẩm Thanh Diệp có gặp Lục Mặc Trầm hay không!”………Khi trời sáng, Vân Khanh bị chuông

điện thoại đánh thức.Sau cơn say, đầu cô như đầy chì, nặng nề nôn nao.Lúc cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường ở phòng cho khách, trên người mặc áo choàng tắm, cô giật mình, hai tay ôm lấy người, cúi đầu xuống mở cổ áo xem.Hai cái bánh bao không có bị sưng lên.Cô nghĩ lại chuyện đêm qua, nhưng không nghĩ ra.Lúc xuống giường phát hiện cạnh giường có thùng rác, có mấy cuộn khăn giấy vò lại.Đầu óc quái dị, cô cắn môi, cô vuốt ve mái tóc dài đứng dậy, giữa hai chân….. có một cảm giác khó chịu truyền đến.Kỳ quặc, hơi khó chịu, nhưng không phải cảm giác vừa trải qua chuyện kia?Không rõ, sau khi tắm rửa xong, A Thẩm gõ cửa nói bữa sáng đã chuẩn bị xong.Vân Khanh ra ngoài, liền đụng ngay người đàn ông vừa bước ra từ căn phòng đối diện, lạnh lùng cao ráo, mặc chiếc áo sơ mi đắt tiền.Lục Mặc Trầm nhìn lướt qua khuôn mặt trắng nõn nà của cô, chuyển ảnh mắt đen tối đến bàn tay phải của cô,ngón tay nhỏ như cọng hành.Anh ho khẽ một tiếng, mặt không cảm xúc, rất tôn quý, “ Hôm qua bản thâm làm gì có nhớ không?”Vân Khanh nhìn anh, lắc đầu.Anh bình thường không cảm xúc, quay người đi qua cô.Đến chỗ khuất tầm nhìn, người đàn ông nhếc mép cười.Không nhớ cũng tốt.“ Tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”Lục Mặc Trầm lấy áo khoác, “ Để cô ấy ăn no một chút. Còn nữa, đưa cho cô ấy một ít thuốc làm dịu.”A Thẩm mặt hơi đỏ gật đầu, hôm qua tiên sinh đã dặn dò cô sáng sớm nay đi mua rau sớm.Vân Khanh vừa nhìn anh vừa bước đến bàn ăn, anh sáng nào cũng bận đến không ăn sáng luôn sao?Cô lấy một lát bánh mì.Trước khi Lục Mặc Trầm ra ngoài,anh có liếc nhìn bàn tay phải của cô thật kỹ, nhìn cô cầm bánh mì đưa vào miệng, nếu như cô biết tối hôm qua bàn tay đó anh đã dùng, sợ là cô sẽ chặt đứt luôn bàn tay quá.Anh cúi đầu nhìn bụng mình, có một chút muốn bản thân biến thành lát bánh mì đó.Bàn tay to lớn cầm túi tài liệu rồi đóng sập cửa lại.Vân Khanh ăn sáng xong, quay lại phòng mới nhớ ra nãy điện thoại reo, liền cầm lấy xem, A Thẩm đưa thuốc đến, do dự, “ Vân tiểu thư, đây, đây là đưa cho cô.”Vân Khanh nhìn, kem làm dịu?Cô không hiểu, nhìn A Thẩm bằng đôi mắt trong như nước,cũng gật đầu, mở ra đến trước gương, bôi lên phần mắt bị sưng húp.Nhìn thấy A Thẩm há to miệng không rời đi, Vân Khanh hỏi, “ Sao vậy? Không phải bôi ở đây sao?”“……Vân tiểu thư….tất nhiên, tất nhiên không phải bôi ở đó.”A Thẩm im lặngVân Khanh không suy nghĩ nhiều, mắt có vẻ dễ chịu hơn một chút, cô cúi đầu nhìn điện thoại, trùng hợp lại có cuộc gọi đến, lại là số điện thoại cố định.Vân Khanh nghe máy, liền nghe thấy tiếng bên kia, thân phận của đối phườn làm sắc mặt cô thay dổi, trong giọng nói có tạp âm, còn có cả tiếng trẻ con khóc, cô giật mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện