“ Cha, có chuyện gấp gì mà kêu con về vây?” Lục Mặc Trầm đi đến trước mặt ông cụ, nhớ năm đó ông cụ cũng cao lớn dũng mạnh, bây giờ tuổi tác lớn rồi thì thấp hơn con trai cả một cái đầu.Ông cụ Lục trầm giọng nói, “ Con ăn trước đi đã.”Lục Mặc Trầm gật đầu, ngồi ở phòng ăn một cách ưu nhã, thàn sắc uể oải đợi bữa ăn được dọn lên bàn ăn.Anh thật sự không khách khí, bữa ăn này một người ăn cả một tiếng.Ông cụ Lục ngồi ở phòng khách đã uống hai ly trà rồi, Lục Mặc Trầm lấy khăn ấm lau tay, sau đó mới từ tư đứng dậy.“ Lên lầu đi.” Ông cụ Lục tâm sự trùng trùng, đi trước.Trong phòng sách trên lầu, Lục Mặc trầm vào sau, bên trong đèn đã bật sáng, trên nghế sofa trong phòng có hai người đang ngồi.Lục Nhu Hi ngước đầu lên, gọi một tiếng cha, nhìn thấy Lục Mặc Trầm, cố gắng cười tươi, “ Em trai, muộn như vậy thật là vất vả cho em quá.”Cố Trạm Vũ tức giận nhìn chăm chăm Lục Mặc Trầm, bộ vest khẽ động, Lục Nhu Hi âm thầm giữ chặt chân của con trai xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta.Cô Trạm Vũ cố gắng kìm ném bản thân lại, lông mày nhíu xuống sắc như dao, giống như chốc nữa thôi sẽ lao đến Lục Mặc Trầm.Người phía sau với vẻ mặt nghiêm nghị và nụ cười trống rỗng trên môi, hỏi ông cụ Lục , “ Đây là, chuyện gì vậy?”Ông cụ Lục ngồi vào chiếc ghế sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế bát tiên, biểu thị ngồi xuống đó.Rồi lại liếc nhìn Cố Trạm Vũ, trong ánh mắt như có một ngọn lửa bốc lên ,” Con đừng có làm càn, ngồi xuống.”Cố