Hai người cũng không để ý tới, Cố Trạm Vũ kéo cà vạt sau đó đi xuống lầu.Trong sân nhà lớn, A Quang đứng chờ dưới rặng tre, nhìn ông chủ cả người lạnh lùng bước vào trong ánh trăng sáng rực, nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt, nhưng trong mắt lại phủ lên một lớp băng mỏng, trong sự tao nhã ung dung có một chút vỡ vụn.A Quan thấp giọng nói, “Chủ tịch Lục, giây phút này ông cụ cũng không quên nghĩ đến chuyện Cố Trạm Vũ vào Lục thị.”“Bởi vì đây mới là chuyện lớn.” Lục Mặc Trầm nhìn thẳng vào bóng đêm, cười nhạo.“Gọi anh trở về, còn muốn đè chuyện xuống, còn bảo anh giúp một tay.”“Cậu cho rằng họ cầu xin tôi?” Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại, hàn khí khắp người dần dần xâm chiếm màn đêm, “Là cầu xin, cũng là thăm dò. Lão già chính là một củ gừng già, rất sắc bén. Quan hệ của tôi và Thẩm Thanh Diệp, chắc chắn Cố Trạm Vũ nói không ít, lão già có thể không ngờ chuyện Tô Gia Ngọc bị chọc ra là ai sai khiến phía sau?”“Anh là nói ông cụ có lẽ nhận ra được là anh....”“Ông ấy lo lắng tôi mượn chuyện này, một dao chặt đứt hơn, cũng nhân cơ hội chặt đứt tương lai của Cố Trạm Vũ ở Lục thị, mới sốt ruột nhờ tôi giúp đè xuống.”“Anh vốn định chặt mọi thứ cùng lúc.” A Quan thậm chí tuân lệnh đã và đang bố trí.Lục Mặc Trầm khịt mũi một tiếng, con ngươi như chìm vào biển, “Chuyện tốt sao có thể song toàn.”Ý anh là để Vân Khanh ly hôn, cho nên mới vạch ra kế hoạch này.Để danh tiếng Cố Trạm Vũ bại hoại, tiếp đó ở Lục thị truyền ra, đây vốn là hiệu ứng kèm theo.Ông cụ nghĩ đến tương lai của đứa cháu ngoại này, một mặt lại nghi ngờ chuyện này có liên quan tới anh, hôm nay thăm dò vào lúc này.Lục Mặc Trầm nhớ tới câu ‘dù sao thì, chuyện hồ đồ của vợ nó và bạn thân, cũng không liên quan tới con, trong lòng con không tồn tại để ý gì chứ?’Những lời thăm dò này của ông già rất cơ trí.Một khi anh không đồng ý giúp Cố Trạm Vũ, vậy thì chứng minh anh và Cố Trạm Vũ có ân oán cá nhân, ông già liền sẽ nhận ra được anh