Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn cô, thấy bàn tay mềm được nắm của cô bất động, anh bất mãn, “Một người làm bác sĩ, băng bó cũng không biết sao?”Vân Khanh không còn cách nào, cầm lấy cái kẹp, không nhịn được, “Thật không thể hiểu anh, đuổi bác sĩ ra ngoài, vậy anh tốn hai trăm tệ vào phòng cấp cứu làm gì? Trước đó bảo tôi băng bó cho anh ở băng ghế không phải xong rồi, anh cho tôi hai trăm tệ tốt hơn nhiều.”Lục Mặc Trầm quan sát cô, đôi môi mỏng nhếch lên khó nhận ra, lấy ra xấp tiền mệnh giá cao trải ra, “Cho em thêm tám trăm nữa, ngoại trừ băng bó có thể làm chuyện khác không?”Vân Khanh đè kẹp thật mạnh.“Fuck.” Phòng cấp cứu truyền tới tiếng rống kiềm chế nam tính, “Mẹ nó, em nhẹ chút!”“Không đau cũng không nhớ lâu.” Nói là nói như vậy, cũng chỉ nặng một chút vậy thôi, những việc khác đều làm tỉ mỉ nhẹ nhàng, dáng vẻ rửa sạch bôi thuốc, cẩn thận băng bó cũng gọn gàng lưu loát, rất đều đặn.Quá trình này diễn ra trong mười phút, cô cũng không nói chuyện nữa.Lục Mặc Trầm hơi mím môi, nhìn cô thật sâu và lặng lẽ.Cô ngồi xổm xuống trước mặt anh, vén ống quần ông lên, đôi chân dài của người đàn ông khẽ động, “Làm gì?”“Không phải nơi này cũng bị thương ‘nặng’?”Lục Mặc Trầm cũng quên việc này, gạt chân qua, nói dối không đỏ mặt, “Vết thương cũ lần trước, có chút đau, không cần.”Vân Khanh nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên nghị của anh, đoán cũng chỉ là quá khoa trương, A Quan cũng có thể đi làm nhân viên bán hàng, sống động khoa trương tột cùng.Ngay từ đầu, cô còn tin.Vân Khanh cúi đầu, im lặng thu dọn khay khử trùng, không nhịn được hỏi một câu, “Chỗ vai bị thương thế nào?”“Cố Trạm Vũ rạch.” Anh nhìn thẳng cô.Quả nhiên, đôi mắt đen trắng của cô nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời thay đổi, hơi nín thở, “Anh ta đi tìm anh gây phiền phức?”Anh phớt lờ, “Đâm cậu ta một dao lớn ở sau lưng như thế, hiển nhiên hận không thể giết tôi.”Nhắc tới chuyện lần này, Vân Khanh liền tâm tư quay lại, nghĩ tới Tiểu Đào Tử đang phẫu thuật ở lầu bên cạnh, khóe miệng cũng chầm chậm mím chặt, đột nhiên cũng không đi thăm con bé nữa.Lục Mặc Trầm không biết chuyện này, thấy cô bỏ đi hai bước, đưa tay kéo người cô qua, cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, hơi thở của anh tới gần cổ cô, thấp giọng nói, “Bị thương cũng không đau lòng?”Đôi môi mỏng mềm dán lên da thịt lạnh lùng, lập tức sưởi ấm khắp cổ cô, đầu lưỡi của anh khẽ động, cơ thể Vân Khanh cứng