Lời nói thô bạo của anh khiến cô đặc biệt không thích ứng.Đôi má hơi ửng đỏ rất nhanh mờ đi, hô hấp hỗn loạn, cô giãy dụa, muối lôi bàn tay kia ra ngoài, tức giận nói, “Tôi cảm kích, cho nên sau mỗi lần anh cứu tôi, không phải tôi để anh....cái đó, ah...Lục Mặc Trầm....”Anh dò xét vào trong.Hơi khẽ động, nghe thấy lời của cô, tức giận tái người, ngón tay thon dài rút ra khỏi cô, đôi chân thon dài bước xuống giường, khiến người ta sợ hãi ép cô đến góc tường, nắm lấy tay cô, giọng nói lạnh lùng, “Hai lần đó, cô chính là không tình không nguyện vì cảm kích tôi, cứu một lần dùng thân thể báo đáp một lần, được, sau này phân rõ?!”Vân Khanh nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy hừng hực trong con ngươi đen láy của anh.“Trong lòng phân định rõ ràng như vậy, coi như giao dịch, không một chút tình nguyện và trầm luân với tôi?”Cô mấp máy miệng, anh đã hất cô ra, cô lùi về sau vài bước, nhìn thấy sắc mặt anh u ám lạnh lùng như băng, đôi mắt nheo lại toát ra khí lạnh u ám, “Được. Em có thể cút.”Cửa phòng cấp cứu đùng một tiếng vang dội mở ra, một cơn gió lạnh luồn vào, lại nặng nề đóng lại.Âm thanh chấn động kia rung chuyển màng nhĩ Vân Khanh, ong ong rất lâu không hoàn hồn, đều là ánh mặt lạnh lùng đáng sợ cùng với nụ cười chế giễu nơi khóe miệng lúc anh nhìn cô lần cuối cùng.Cô nhíu chặt mày, đôi môi hơi run rẩy, nhắm mắt che đi khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.Cô không phân rõ, không phân rõ, có cảm kích cũng có trầm luân.Nhưng, duy chỉ có sẽ không có kết quả....Reng reng reng ----Tiếng điện thoại vang lên đánh thức cô.Thấy là điện thoại của Hạ Thủy Thủy, hồn Vân Khanh nhập vào thể xác, vội vàng đứng lên, “Thủy Thủy cậu nói....thật sao? Ra ngoài chưa?”Cô lao ra ngoài, mở cửa đâm đầu đụng phải một người.“Cô Vân!” A Quan đỡ lấy cô, vẻ mặt kinh ngạc, “Cô Vân, chủ tịch Lục sao lại giận đùng đùng bỏ đi như vậy? Còn nổi trận lôi đình! Hai người sao vậy....”Ánh mắt Vân Khanh né tránh, không thể nào trả