Đôi mắt Vân Khanh đỏ bừng, không nhịn được cười thành tiếng, cười đến lạnh lẽo: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh."Sau đó cô đứng lên một cách máy móc.Đối phương khép tài liệu lại: "Quý quân trưởng đích thân đốc thúc chúng tôi điều tra manh mối. Bởi vì phương pháp điều tra hơi đặc biệt nên vụ án này không thể được tiết lộ công khai. Chúng tôi báo cho cô biết cũng là bởi vì nó có ý nghĩa to lớn."Vân Khanh gật đầu, có người muốn cô chết, cô cũng phải biết điều này để không bị chết vô ích!Nói vụ án này do Quý Tư Thần điều tra thì không bằng nói là Lục Mặc Trầm trực tiếp ủy nhiệm.Quý Tư Thần không có quan hệ gì với Vân Khanh, không có lý do để điều động một lực lượng lớn như vậy.Chỉ có khả năng là do Lục Mặc Trầm.Nói cách khác, Lục Mặc Trầm đã sớm đoán được những việc Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã đã làm.Đưa phần tài liệu và tiến triển vụ án chỉ để cho cô nhìn, cho cô một sự công bằng, đồng thời để cô tin rằng chính mẹ cô là người muốn hại chết con gái!Vân Khanh chết lặng bước ra khỏi cục công an, bầu trời lúc sáng vẫn còn nắng đẹp như thế, vậy mà bây giờ đã âm u đen tối.Có lẽ là tâm trạng của cô đang như thế nên nhìn đâu cũng thấy ảm đạm và trống rỗng.Cô nhớ tới buổi sáng Quý Chỉ Nhã đứng trước mặt chế nhạo cô, cô còn nghĩ cô ta là một kẻ không có đầu óc, nhưng thực ra không phải vậy.Quý Chỉ Nhã làm ra được chuyện này chứng tỏ suy nghĩ của cô ta không đơn giản.Tất nhiên Vân Khanh biết người có đầu óc nhất là Bạch Vũ Linh, từ nhỏ đã sống chung với nhau, Vân Khinh hiểu rất rõ thủ đoạn của Bạch Vũ Linh.Lúc đó Bạch Vũ Linh vẫn vô cùng khôn khéo chạy xung quanh đám đàn ông thượng lưu.Còn bây giờ thì xem như đã tiến bộ, biến thành một kẻ giết người không dao rồi.Làm tổn thương cô? Muốn hại chết cô?Một người mẹ muốn giết chết con gái mình.Vậy người con gái còn khách khí làm gì nữa?Vân Khanh luôn phục tùng quy củ, người hại ta một tấc, ta trả lại một thước.Cũng không tính là quá phận.Trong lòng cô bị kích thích, càng cọ càng đau, càng