Hạ Thủy Thủy lấy chứng minh thư thuế phòng, sau đó đưa cho Lục Mặc Trầm một cái: "Phiền anh một lần nữa, giúp tôi đưa cô ấy vào phòng.""Thủy Thủy, cậu không đưa tớ một cái à... A" Vân Khanh bị xách như xách giẻ lau vào thang máy.Cô dựa vào tường thang máy mát lạnh, khẽ mở mắt ra nhìn bóng người cao lớn đứng trước mặt, lạnh lùng như tảng băng.Cô híp mắt nhìn.Sau đó bước lại gần hơn để nhìn cho rõ.Cô bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu lên, hai mắt mờ mịt, một chiếc giày trên chân rơi mất mà cũng không phát hiện, "Lục Mặc Trầm?"Người đàn ông vuốt ve bàn chân nhỏ của cô.Thang máy mở ra, anh lạnh lùng bước ra ngoài, vóc dáng hiên ngang.Vân Khanh cũng đi theo anh ra ngoài, anh quay đầu lại quát: “Giày, nhặt lên."Vân Khanh ngoan ngoãn quay lại nhặt giày.Sau đó cầm chiếc giày chạy theo anh, anh đi càng lúc càng nhanh, cô cũng cứ chạy lon ton phía sau.Chạy đến trước một cánh cửa.Két một cái, Lục Mặc Trầm mở ra, vươn tay nhét cô vào trong.Vân Khanh bị anh lôi vào phòng, thấy anh không có ý định vào thì chặn cửa, hai mắt đờ đẫn: "Không định vào nhà ngồi một chút sao?""Em có biết mình đang nói gì không?" Người đàn ông liếc mắt một cái, hơi lạnh tỏa ra."Mời anh vào nhà ngồi.""Có biết đang nói chuyện với ai không?" Lục Mặc Trầm nắm cằm cô, chỉ hận không thể bóp chết cô.Dám nhảy trên sàn nhảy, xung quanh bao nhiêu là đàn ông như thế.Ly hôn rồi nên muốn làm gì thì làm đúng không!"Anh làm sao thế?" Vân Khanh ngẩng đầu, cằm bị nắm chặt ép phải nhìn vào anh:"Anh đang tức giận à?""Hừ." Một tiếng hừ đầy khinh thường vang lên.Vân Khanh ngốc nghếch nhìn anh, ánh mắt say mèm, khẽ vươn tay nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh."Đừng làm thế nữa." Người đàn ông gạt tay ra, mặt không cảm xúc.Vân Khanh giống như một con bọ, lúc say thì tính cách rất nhẫn nại, khẽ cọ lên người anh, kéo kéo tay anh.Lại bị gạt đi.Cô thẳng thắn nhảy ra