Hạ Thủy Thủy cảm thấy sắp sụp đổ đến nơi, giọng nói run run: "Lục tiên sinh, anh bớt giận. Khanh Khanh là thế, uống rượu say là mất hết lí trí, cứ yên lặng một lúc lại náo loạn một lúc. Cô ấy không nhớ được chuyện một giây trước đâu. Xin lỗi, tại tôi tự nhiên xông vào..."Lục Mặc Trầm như rơi vào mây đen, mím môi nhìn chằm chằm Hạ Thủy Thủy.Nhìn đến mức làm cho Hạ Thủy Thủy muốn mổ bụng tự sát."À... Anh xem, không thì anh trói cô ấy lên trên giường!" Hạ Thủy Thủy thận trọng đề nghị.Lục Mặc Trầm: ..."Cô là bạn tốt của cô ấy à?""Đúng vậy đúng vậy." Hạ Thủy Thủy gật đầu lia lịa.Lục Mặc Trầm cảm thấy thái dương đau nhức.Có mấy người bạn như thế này, làm sao cô có thể sống được đến tận bây giờ?Thôi được rồi.Bản lĩnh khi uống say của cô anh đã lĩnh hội được rồi, cùng coi như phá vỡ nhận thức của anh.Bây giờ lại trở mặt nói không biết anh, anh cũng nhận thức được rồi.Người đàn ông lạnh lùng đứng dậy, dứt khoát rời đi.Không khí lạnh lẽo xung quanh biến mất, Hạ Thủy Thủy đặt mông ngồi xuống thảm.Một lúc sau mới dám lén lút ra cửa nhìn. Bóng lưng vững chãi của người đàn ông, tay cầm theo quần áo, khoác áo tắm đứng dựa vào tường gọi điện thoại.Hạ Thủy Thủy tự thương xót bản thân, không biết Lục đại đại sẽ xử lý mình thế nào.Cô ấy bây giờ cũng cảm thấy đau đầu lắm, quay đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ đang vừa hát vừa nhảy trên giường, thật đúng là muốn lấy cái nồi đập vào đầu cô....Sáng sớm hôm sau, Vân Khanh tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, nhìn thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ.Màu trắng... Giường khách sạn?Cô đang ở khách sạn?Một cái đùi trắng nõn mềm mại đang gác lên eo cô.Vân Khanh quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lười biếng của Hạ Thủy Thủy thì mới bình tĩnh lại.Cũng may là Hạ Thủy Thủy, cô say rượu cũng không làm ra chuyện gì.Vân Khanh ấn huyệt