Bỗng nhiên trong phòng tắm có tiếng động vang lên.Hai đứa nhóc quay đầu nhìn nhau: "Em gái?""Cát Cát?"Vân Khanh nhanh chóng bịt miệng lại, anh tiến đến tai cô, giọng nói khàn khàn: "Làm chuyện xấu không dám để ai biết hả?""..." Đúng là vô liêm sỉ đến cực điểm.Thập Tứ gọi điện thoại cho A Quan, ngay sau đó lại có tiếng gõ cửa.Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, anh vẫn còn đang hôn cô thì cậu nhóc mập mạp đã chạy ra mở cửa, giọng nói của A Quan vang lên: "Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, có chuyện gì thế?""Chúng em tìm lão Lục và Tiểu Vân Vân.""Hả?" A Quan ngơ ngác: "Không phải Lục tổng ở đây cả đêm sao? Vân tiểu thư thì ở nhà.""A Quan, anh có biết không, sáng nay Tiểu Vân Vân mang bữa sáng đến đây, sau đó mẹ cũng đến. Mẹ muốn đưa chúng em đi nhưng sau đó lại không thấy ai nữa, sau đó chúng em gọi điện cho anh..."A Quan cũng bị mấy chữ "sau đó sau đó" làm cho choáng váng, khẽ đảo mắt nhìn trong phòng.Sau đó tinh tế kéo hai đứa nhỏ ra ngoài: "Ha ha, để anh dẫn các em đi tìm hai người họ."Tìm một vòng trên hành lang, sau đó lại dẫn hai đứa nhỏ xuống nhà hàng tự chọn ở dưới tầng, dụ dỗ bằng đồ ăn ngon. Sau đó lại đưa bọn trẻ lên lầu.Tất nhiên anh ta bị ông chủ giết bằng ánh mắt nên không dám đi vào.Đưa bọn trẻ đến cửa, sau đó A Quan chạy còn nhanh hơn máy bay.Hai đứa trẻ xoa cái bụng no vào phòng."Ô!""Tiểu Vân Vân, thì ra dì ở đây."Hai đứa trẻ nhìn nhau, cảm thấy vô cùng bất ngờ, cứ như có phép màu vậy. Hai đứa dán vào cô: "Dì vừa đi đâu thế?"Vân Khanh đứng ở cạnh tường, đầu tóc ướt nhẹp,