Ngoan như vậy, khó trách thời gian ở lại lâu hơn Tống Cẩn Mỹ.Phòng riêng trở nên yên tĩnh.Anh dựa vào ghế hút thuốc, áo vest khoác lên trên, tay áo sơ mi xắn lên để lộ cánh tay cường tráng.Gò má trưởng thành gần như hoàn mỹ.Vân Khanh cắn môi, nhớ tới tất cả những chuyện trong sơn trang, lại nhìn anh, khó tránh khỏi vành tai hơi nóng lên.Có lẽ là sau khi đợi hồi lâu, anh dập tàn thuốc nghiêng đầu mở miệng trước: "Có chuyện gì à?"Người phụ nữ hơi cúi đầu, ngón tay màu xanh nhạt xoa vành tai, một đôi giày đế thấp lộ ra mua bàn chân trắng như tuyết.Chiếc quần jeans skinny màu đen, đôi chân mảnh mai, áo sơ mi tơ tằm, dáng người lờ mờ lộ ra bên trong.Vân Khanh nhướn mày nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng lại dường như hết sức bình thường, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc nào khác.Đối xử với cô như vậy mà hoàn toàn không hề có bất kỳ cảm giác áy náy nào.Người đàn ông này đúng là lợi hại.Cô tỏ ra nhăn nhó.Giả bộ như không biết cô đến đây làm gì, vậy thì trước đó để cô chờ hơn một tiếng đồng hồ là vô nghĩa à?Cô cúi đầu lấy tấm thẻ chứa chín mươi vạn từ trong túi xách ra chuẩn bị đưa cho anh.Người đàn ông kia chẳng biết đi vào phòng trong từ lúc nào, Vân Khanh nhìn thấy tập tài liệu chất đống trên ghế sofa, những tài liệu đã được phê duyệt thì đặt ở một bên, những tài liệu chưa được phê duyệt thì được đặt ở bên còn lại.Chẳng lẽ một tiếng đó là anh ta đang xem tài liệu à?Vân Khanh lại quay đầu liếc nhìn bàn ăn, hình như còn chưa bắt đầu dùng bữa.Cô mặc kệ những thứ này, đi tới trước thân hình vô cùng cao lớn của anh, "Anh Lục, đây là khoản tiền chín mươi vạn còn lại, trả lại cho ngài. Tôi cũng mang hợp đồng tới, ngài trực tiếp hủy bỏ đi."Hai ngón tay anh đang giữ một phần tài liệu, không cử động.Vân Khanh liền cúi người đặt tấm thẻ và hợp đồng lên mặt bàn, "Nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi..."Tiếng ném tài liệu lên ghế sofa vang lên.Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại.Vân Khanh lập tức lùi về phía sau.Quá trình này diễn ra quá nhanh, không biết bị anh ép vào chân tường từ lúc nào.Lòng phòng bị của cô lập tức dâng cao, gần như lập tức nổi giận, cơ thể mạnh mẽ hoàn hảo của người đàn ông dừng lại cách cô một khoảng bằng cánh tay, hai tay đút túi quần hỏi cô: "Cô đã điều trị xong cho tôi rồi sao?"“Hiện tại tôi đang muốn nói với ngài việc dừng điều trị.""Tôi giống một người qua quýt thế à?"Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, ung dung tao nhã, nhưng lại để Vân Khanh cảm nhận được cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.Cô cắn môi hồng ngẩng đầu, "Thỏa thuận ban đầu đã ghi rất rõ, nếu trị khỏi thì anh trả tiền, nếu không trị khỏi thì tôi sẽ không lấy tiền, mười vạn là trả cho sơn trang."Anh liếc mắt về phía cửa.Trợ lý lập tức đóng cửa lại.Vân Khanh nhấc chân, "Này ——"Bộp.Đôi chân dài của người đàn ông bước lên trước, cánh tay rộng lớn của anh giữ cô lên trên tường.Hai tay anh bỏ khỏi túi quần, chậm rãi nắm được bàn tay nhỏ bé đang phản kháng lại của cô, hơi thở dễ chịu lập tức bao phủ người cô.Tim Vân Khanh đập thình thịch, chỉ còn lại sự tức giận nhìn anh chằm chằm, "Sao, anh Lục muốn học làm kẻ cặn bã, hay là bản thân vốn là loại người cặn bã lịch sự?"Nét mặt anh nặng nề, ánh mắt sâu thẳm, không thèm để ý tới.Cúi đầu vùi vào cổ thơm của cô.Trong tiếng quát nhỏ đầy tức giận của Vân Khanh, anh còn khốn nạn hơn đầy eo về phía trước, đôi chân dài của anh mạnh mẽ tách đôi chân khép chặt của cô ra.Sức lực của nam và nữ khác xa nhau, vả lại anh còn vô cùng cường tráng, cơ thể chỗ nào cũng cứng rắn, một người mảnh mai như cô sao có thể chống cự được."Anh đúng là đồ khốn nạn!" Ban ngày ban mặt, vô cùng phách lối!Thắt lưng vừa dán chặt vào chân của cô, cùng với một thứ khác."A..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh trắng bệch, sợ hãi theo bản năng, cho dù sự thân mật nam nữ này là bị ép buộc cũng làm vành tai cô nóng bừng.Gần như muốn sụp đổ.Tên đàn ông hạ lưu này.Đôi môi mỏng của anh kề sát mái tóc thơm của cô, hít một hơi thật sâu, cả người có chút không ổn, mặc cho cô phản kháng mạnh mẽ như thế nào, anh vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.Một chút dịu dàng lộ ra trên lòng bàn tay to lớn đang vuốt ve mặt cô, "Nóng nảy như vậy à?"Anh đang cọ xát, mặt Vân Khanh đỏ tới mang tai, không biết anh định làm gì.Tuy nhiên chỉ trong vài giây, giống như toàn bộ máu tập trung hết vào khuôn mặt cô, đôi môi hồng khẽ run không thể nói nên lời.Cô hơi cúi đầu, khoảnh khắc đó, vẻ mặt của cô thật sự khó mà hình dung ——Người đàn ông hơi cau mày, khuôn mặt căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, chăm chú nhìn cô có phần đen tối, "Cảm nhận được không?""Anh không biết xấu hổ." Vân Khanh đỏ bừng cả cổ.Suy nghĩ lại hoảng loạn không thôi, trong con ngươi đen lộ ra vẻ khiếp sợ mỏng manh.Anh lại tiến sát lại gần mặt cô hơn một chút, hơi thở vô tình thổi bay những sợ lông tơ trên gò má mịn màng của cô, đôi môi mỏng gợi cảm như có như không hôn cô, khiến cô không thể chống đỡ, ánh mắt của anh sâu lắng, nghiêm túc, dường như còn có chút ưu phiền, chất giọng quyến rũ thổi vào tai cô, "Nó vui vẻ với cô tôi cũng không thể khống chế được, cô là bác sĩ, hình như còn nợ tôi một lời giải thích.""..." Lời vừa mở ra, Vân Khanh không khỏi run lên, hơn nữa cảm giác uy hiếp từ chỗ kia càng ngày càng mạnh.Cô giật mình bởi người đàn ông mở miệng là đầy một bụng đen này, đúng là lợi hại.Cái gì cũng tính hết trên đầu cô à?Cô vừa xấu hổ lại chấn động kinh ngạc, chưa tìm lại được trí thông minh.Rõ ràng là một bệnh nhân ED*, đã chẩn đoán chắc chắn anh đối với cả nam cả nữ đều... Không được .*ED - Erectile dysfunction: Rối loạn chức năng cương dươngTại sao đột nhiên lại có một ngọn giáo nhằm thẳng vào cô vậy.Vậy thì phản ứng trong xe đêm hôm đó của anh, phản ứng lần nữa trong phòng điều trị, đều không phải do thuốc kích dục và huân hương?"Trong giới y học các cô, có xảy ra cái gọi là nhận chủ không? Nó không hề nhúc nhích với những người phụ nữ khác, lại chỉ hưng phấn vì cô."Người đàn ông bóp cằm cô, có chút nhẹ nhàng lại có chút sâu xa, tiếp tục thổi khí vào trong ốc tai của cô: "Vừa tới gần cô, là nó sưng lên rất nhiều..."Lời nói không đứng đắn này khiến cô run rẩy."Lời như thế anh Lục không nên nói lung tung." Cô khẽ cắn đôi môi run run, đã hoảng hốt không kìm lại được."Ba lần bốn lượt, vậy thì không sai được rồi." Ánh mắt sâu thẳm của anh khiến tim cô đập nhanh, trong đầu đang bày mưu tính kế, lồng ngực cọ rắn chắc cọ sát vào cô, "Hay là, phải cởi quần áo thì cô mới có cảm nhận chân thật được?""Lục Mặc Trầm, bạn gái của anh vẫn còn ở bên ngoài, anh nói lời này có thích hợp không?!" Vân Khanh nổi giận, gương mặt trái xoan đỏ bừng lạnh lùng.Trong đầu hoảng hốt giật mình, những suy đoán mơ hồ trước đó dường như được chứng thực vào lúc này.Nghĩ trước nghĩ sau, Vân Khanh ngẩng đầu, khiếp sợ, xấu hổ đến mức tột cùng, đúng là một tên đàn ông vô liêm sỉ nguy hiểm đầy mưu kế!Từng bước thận trọng, bình tĩnh đặt một cái bẫy, cô đúng là ngu ngốc, đã tự chui vào lại còn vô cùng vui vẻ!Mục đích ban đầu của anh ta, có lẽ cũng không phải là chữa bệnh cầu y...Giống như có khí lạnh chui vào tận xương, cái nơi kia cứng như sắt đỏ, cho thấy người đàn ông rất có khả năng bùng nổ nguy hiểm, cơ thể vừa không có sức vừa khẩn trương, cô cực kỳ phẫn nộ, "Anh Lục, tôi cũng không phải ngồi không, mặc kệ anh có ý định gì, bây giờ dừng lại ngay, tôi và anh làm hòa!"Bàn tay trên eo đột nhiên kéo chiếc áo sơ mi lụa cô đang sơ vin trong quần ra, sờ lên sợi dây đeo dán chặt trên làn da ở thắt lưng, anh nheo đôi mắt đang dần tối sầm, "Khi cô bước đi luôn nghe được tiếng leng ca leng keng, lại vẫn không tìm được chuông, lần trước ở phòng trị liệu tôi mới nhìn thấy, thật sự rất đẹp, eo thon trắng như tuyết, sợi tơ màu đỏ sậm, chồng cô cài chốt cho cô à?""Anh cũng biết là tôi có chồng à." Vân Khanh ra sức giãy dụa, chửi ầm lên, "Hay là trong mắt loại người cặn bã như anh, chỉ cần muốn chơi, thì vợ của người khác cũng chịch?"Anh mỉm cười, gương mặt đẹp như tạc có chút bất cần đời, "Giống nhau thôi. Đàn ông thường có chút thói hư tật xấu, càng là thứ người khác đã đánh dấu thì càng nhớ thương, vì vậy mới có kiểu chơi vợ người khác để tìm kích thích, không phải sao?"Ngón tay thon dài cầm lấy sợi tơ mảnh chơi đùa trong tay, "Phụ nữ mang dây đeo ngang bụng tôi mới chỉ thấy mình cô, đúng là làm cho người ta sôi trào dục vọng."Anh không hề che dấu, thẳng thắn tới cùng, vẻ mặt lại không mang chút cảm giác hạ lưu nào.Nếu là một người phụ nữ bình thường, đã sớm bị kỹ năng tán tỉnh cao siêu này mê hoặc đến không thể phân biệt phương hướng, chưa kể còn là người có giá trị nhan sắc, có dáng người.Nhưng cô không phải, đúng sai phân biệt rất rõ ràng.Bị anh mê hoặc, nhưng vẫn còn giữ được lý trí."Lấy tay ra, nếu không tôi sẽ cho anh một cái tát không chút nể tình nào đấy.""Một người đàn ông, thân sĩ cũng tùy theo trường hợp địa điểm, sắp dùng hết rồi.""Anh còn định làm gì?" Vân Khanh bùng nổ."Hôm nay phải làm cô, cô không thể rời đi.""Vậy thì anh Lục chờ mà ngồi tù đi, anh là tiên sinh chờ ngồi tù, dù anh có là dòng dõi quý tộc*, thì tôi cũng tin vào trời đất sáng trong*!"*Câu gốc 天潢贵胄 - Thiên hoàng quý trụ ; 朗朗乾坤 – Lãng lãng càn khônNgón tay sạch sẽ thon dài của anh, ngón cái thô ráp vuốt nhè nhẹ lên xương quai xanh của cô, cau mày nhìn cô, "Đúng là cứng đầu. Thấy chết mà không cứu à?""Không biết từ ‘Cứu’ của anh Lục là chỉ cái gì?""Làm một lần, được không?" Anh nặng nề thì thào, chân mày nhíu chặt, "Có người nói tôi kéo dài rất lâu và rất mạnh, muốn thử xem có đúng là như vậy hay không.""..." Con bê nhàm chán nào đã nói câu này với anh ta thế? Cổ vũ anh ta à!Vân Khanh nhìn khuôn mặt hoàn hảo như tạc trước mắt, dục vọng thẳng thắn trong mắt anh khiến cô đỏ mặt.Chưa từng gặp phải người đàn ông không chút che dấu nào như vậy, quan trọng còn là người đàn ông có một loại quyến rũ hoang dại, đàn ông hư chính là sở thích của phái nữ.Lồng ngực siết chặt, mọi sự xấu hổ này đều do anh ta gây ra.Vân Khanh lạnh lùng cúi đầu, "Phiền anh Lục người khác để thử."Môi mỏng của anh lại đè lên tai cô một lần nữa, trầm thấp dụ dỗ, "Tại sao cô lại không thể? Bác sĩ điều trị ở nước X cũng tự mình ra trận. Y học phát triển đến bây giờ, điều trị là điều trị, không có bất kỳ tình cảm riêng tư nào, không phải trong mắt bác