Quý Chỉ Nhã mềm nhũn cả người, căm hận nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes Benz vừa bay đi mà không thèm liếc cô ta một cái.Cuối cùng, cô ta vẫn đọng lại những giọt nước mắt buồn.Cô ta có chỗ nào không bằng Vân Khanh? 6 năm trước, 6 năm sau …... tại sao vẫn là ả tiện nhân đó?!Anh thật sự có thể chấp nhận rủi ro cho Vân Khanh, đứng mũi chịu sào, khó tránh quá tự kiêu!Cô ta hận, hận đến tận xương tủy!Cuộc hôn nhân này có phải ly hôn dễ không? !Ngày hôm sau, Vân Khanh đã phân loại xong đồng đồ còn lại của căn hộ, còn gọi xe của công ty chuyển nhà.Sau một thời gian bận rộn với công việc, đồ đạc lớn nhỏ được chất lên xe chuyển về khu ký túc xá bên phòng khám.Lúc tới ký túc xá, dì quản lý không có ở đó, Vân Khanh vẫn gọi y tá trưởng phòng khám rồi mới gọi được gì quản lý tới.Khi dì quản lý nhìn thấy chiếc ô tô đang chuyển nhà, bà ta sửng sốt: “Bác sĩ Vân, cô đang làm gì vậy?”Vân Khanh cũng đến ký túc xá thường xuyên nên họ đều biết nhau.“Chuyển nhà ạ. Tôi đã nói rất lâu rồi, tôi tới đây sống, bác sĩ Lý không nói chi tiết với dì sao?”Dì quản lý bối rối nói: “Nhưng sáng nay có tin báo là cô không đến. Buổi trưa có người đến thuê nhà. Căn phòng đơn đó tôi cho thuê rồi. Chuyện phiền phức này, bác sĩ Vân, cô không gọi riêng và hỏi tôi, người khác đã trả tiền thuê nhà, cũng dọn đồ đạc đến rồi. Cô kêu tôi phải làm gì đây?”Vân Khanh ngẩn người.“Buổi trưa, ai thuê nhà mà nhanh như vậy? Ai nói với dì là tôi không tới?”“Có một cậu bé, còn trẻ đeo kính gọng đen nói là bạn của cô.”Thanh niên, kính gọng đen …...sắc mặt Vân Khanh lập tức đen lại.A Quan.Sau đó, cô dùng ngón chân cũng biết chuyện gì đang xảy ra.Cô quay người gọi điện: “Lục Mặc Trầm! Anh làm cái trò gì vậy? Đồ tôi cũng đã dọn tới, tôi ……”“Nhỏ tiếng thôi, tôi đang họp.” Người đàn ông thì thầm.“…...” Vân Khanh nghe ở bên kia, thật yên tĩnh.Cô nghẹn trong cổ họng, nghe thấy giọng nói của giám đốc điều hành ở đầu dây bên kia, cô chợt khựng lại, mặt đỏ bừng, thấp giọng giận dữ nói: “Anh hại tôi mất chỗ ở rồi. Tôi chưa xong với anh đâu!”Cụp, cúp máy.Trong phòng họp, chủ tọa uy nghiêm tại thượng, người đàn ông vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, dùng ngón tay thon dài đặt điện thoại xuống: “Lúc nãy nói tới đâu rồi?”Các giám đốc điều hành tiếp tục báo cáo.Đôi mắt như mực có ẩn ý đa tình, mấy lần nhìn xuống đồng hồ.4 giờ 30 phút, mặc kệ có nói hết chưa, Lục Mặc Trầm đứng lên: “Tan họp.”Các giám đốc điều hành cứ thế, cứ thế nhìn thân hình thẳng tắp của sếp lớn bước ra như cơn gió.Khi xe chạy đến khu ký túc nhỏ tồi tàn, người phụ nữ vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh chiếc xe dọn nhà.Dáng người mảnh khảnh, mặt