Được, cô thừa nhận.Chán nản suốt đường về nhà.Nhưng ở cổng dưới tòa nhà, Bát ca quỳ đó, bên cạnh còn có một thím đang nhấc cái thùng.Lục Mặc Trầm: “Bát ca đã đưa cô ấy đến để giúp vệ sinh. Đa phần em sống một mình, để Bát ca tới một chuyến. Khi hàng xóm nhìn thấy nó thì sau này họ sẽ tránh xa em ra.”Vân Khanh: ...Anh đề cập cụ thể đến những người hàng xóm nam sống một mình ở đây?Thế là đủ rồi.Cô có thể nói gì đây. Cô không nói được gì cả. Cô xụ mặt không kéo lên nổi, huống chi là nhìn thím đến giúp việc.Sau khi mua trà, nước và đồ uống thiết yếu hàng ngày, cô vui vẻ đi lên lầu.Chiếc giường nhanh chóng được lắp đặt, Vân Khanh phát thuốc lá và đồ uống cho mấy người thợ, rồi tiễn họ khi làm xong.Thím và cô bắt đầu dọn dẹp.Bát ca ngoan ngoãn quỳ xổm ở cửa. Sau đó để kéo dài thời gian, cô cũng chải cho lông của nó bóng mượt. Vân Khanh kéo nó rồi lại quét sàn.Vân Khanh mừng rỡ, cười đến mệt xỉu.Tất nhiên, cuối cùng cũng tắm rửa sạch sẽ cho nó, còn làm một ít mì cho chú chó ăn tối.Nó cũng sẵn sàng vui lên, ăn một quả trứng và lắc cái đuôi lớn với cô.Bận đến 9 giờ, đồ đạc như mới.Vân Khanh mở cửa, tiễn Bát ca và thím giúp việc ra về.Thím bước vào thang máy, Bát ca dựa vào bà với đôi bàn chân to bám trên váy và khoan thai vào cửa.Vân Khanh lý giải với nó: “Chỗ của tao cũng không có thừa mền. Hôm khác tao mời mày cùng Mười ba và Mười bốn tới làm khách nha. Hôm nay mày cùng thím về