Vân Khanh nhìn đám người chặn ở cửa, cuối cùng tất cả đều bị ném ra ngoài sân không chút khách sáo.Mấy người chú bác cao tuổi nhà họ Vân, cũng được ‘Mời’ ra ngoài.Khoảnh sân nhanh chóng trở nên yên tĩnh.Sau khi Vân Khanh chắc chắn không còn ai, mới di chuyển cái bàn lớn ra, tháo cái chốt cửa đã hỏng xuống để mở cửa.Cổng chính mở toang, có sau chiếc xe cảnh sát làm nhiệm vụ đậu ở bên ngoài.Cảnh sát làm nhiệm vụ với súng thật đạn thật, mặc đồng phục màu đen, khí thế lạnh lẽo đứng đó.Dân thường nhìn cảnh tượng này thì vô cùng sợ hãi, khi bị bắt ra ngoài thì đương nhiên chim muông tan tác.Mấy thân thích nhà họ Vân cũng đang trốn ở đằng xa, có một cảnh sát nam đội mũ cảnh sát đi theo bọn họ nói chuyện.Không biết Bạch Vũ Linh chạy đâu.Vân Khanh liếc nhìn con phố từ đầu đến cuối, không thấy chiếc xe Bentley hay Mercedes-Benz của Lục Mặc Trầm.Cô gửi tin nhắn, "Anh đang ở đâu?"Đối phương trả lời: Tôi có thể xuất hiện à?Cô mím môi nhắn lại: Không thể, cảm ơn anh đã suy xét chu đáo.Nắm chặt điện thoại, nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, cô không hề nghi ngờ hiệu suất làm việc của anh, tình huống hiện tại cũng không cần cô phải lo lắng xử lý nữa.Vân Khanh lập tức xoay người vào trong nhà, hô hấp của Vân Thừa Thư không được tốt lắm, dì Mi đang vỗ lưng cho ông, ý thức hơi mê man, lắm lấy tay cô hỏi, "Bên ngoài giải tán rồi à?"Vân Khanh vâng một tiếng, đỡ ông dậy, "Cha, chúng ta phải nhanh chóng quay về nội thành, ngài phải đến bệnh viện một chuyến.""Mấy người chú bác đâu rồi?"Vân Thừa Thư vừa đi ra ngoài vừa hỏi, nhưng nhìn bên ngoài chỉ có cảnh sát và xe cảnh sát, không thấy ai ngoài đường, ông thấy hơi kỳ lạ, "Mọi người đâu hết rồi?""Con không biết, ngài cũng không cần quan tâm đâu." Vân Khanh mở cửa xe của mình, để ông chậm rãi ngồi vào.Cô khóa cổng sân, cảnh sát đều không quen, cũng không chào hỏi, đóng cửa xe rồi rời đi.Khi chạy xe ra đường, chuẩn bị rẽ thì xẹt qua hai chiếu xe màu đen.Giảm tốc độ để rẽ, Vân Khanh liếc mắt nhìn lướt qua hai chiếc xe đang yên