Mặc dù cô không nói ra miệng nhưng trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung.Chờ đến khi cô phản ứng lại thì sắc mặt hơi thay đổi, Vân Thừa Thư thấy thế thì nghiêm túc: "Tiểu Khanh, con đừng để cha phải đi con đường tối tăm, cha không cho phép con dây dưa không rõ với con người đó nữa! Có nghe thấy không?"Vân Khanh cảm thấy áy náy, nghĩ đến chuyện chiều nay đúng là không rõ ràng, cô hơi cúi đầu, che giấu ánh mắt: "Con không có, cha... Con luôn hiểu.""Hiểu được thế là tốt rồi! Con gái, cha làm thế là vì muốn tốt cho con. Tìm một gia đình trong sạch là tốt nhất, phức tạp quá chúng ta cũng không cần. Hôm nay cha cũng đoán là con không thích người này, chắc là do tướng mạo không xứng với con. Không sao, không thành đôi thì có thể làm bạn, cha sẽ tìm cho con một chàng trai khác, thời gian tới con sắp xếp thời gian một chút được không?"Ông vỗ vai cô rồi ra ngoài, Vân Khanh vô vọng nhìn theo cha.Thái độ của ông rất cứng rắn, lần này cô thực sự gặp khó khăn rồi.Lợi dụng lúc cha cô mở cửa, Vân Khanh chạy đến cầm túi rác lên, nói dối là đi vứt rác.Sau đó nhanh chóng bỏ chạy.Cô lái xe rời khỏi tiểu khu, gửi tin nhắn cho Vân Dật rồi trốn biệt, sau đó nhắn một tin trong nhóm Wechat.Hạ Thủy Thủy nhanh chóng trả lời: "Cái gì? Một thanh niên lớn tuổi ở trên thị trấn? Tớ đã nghĩ đến tiêu đề bài báo ngày mai rồi "Lục tổng vì hồng nhan mà san bằng thị trấn nào đó", ha ha ha...""Cậu cút đi." Vân Khanh mắng cô ấy, sau đó nhanh chóng nhắc nhở: "Cậu đừng có mà nói với Quý Tư Thần đấy, tránh gây phiền phức cho tớ.""Bà đây không phải người thiểu năng, Lục đại đại nhà cậu chỉ cần thấy cậu mặc váy ngắn là đã muốn lao vào rồi, tớ đi dây dưa với cái hũ dấm đấy làm gì?""..." Nhất định là Quý Tư Thần.Vân Khanh lái xe, gió đêm thổi qua gò má cô, cô cãi lại: "Lục Mặc Trầm chẳng qua chỉ là muốn chiếm làm của riêng thôi, cái gì mà ghen với không ghen chứ? Đừng làm