Quý Chỉ Nhã cứng đờ, mặt biến sắc, vừa rồi nói nhanh quá nên không cẩn thận lộ chuyện Vân Khanh.Mà Cố Trạm Vũ thì vô cùng nhạy bén.Anh ta chất vấn như vậy, chắc là đã biết được điều gì?Cố Trạm Vũ nhìn chằm chằm vẻ mặt Quý Chỉ Nhã, càng thêm nghi ngờ, cũng càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng. Anh ta túm chặt tóc cô ta hơn: "Tốt hơn hết là cô nói rõ ràng cho tôi, Quý Chỉ Nhã! Nếu không thì hôm nay cô nhất định phải chết."Quý Chỉ Nhã bị túm tóc lôi đi, lúc này nhìn Cố Trạm Vũ vô cùng đáng sợ, mặc dù trước đây anh ta luôn mưa nắng thất thường, nhưng không đến nỗi âm u đáng sợ như lần này.Chuyện liên quan đến Vân Khanh, quả nhiên làm anh ta thay hình đổi dạng.Vừa nghĩ đến chuyện trong lòng anh ta sợ là vẫn còn có bóng dáng của Vân Khanh, hơn nữa bóng dáng này sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa.Quý Chỉ Nhã cảm thấy vừa chua xót vừa căm hận.Cô ta khẽ đảo mắt, nghĩ cách làm thế nào để đổi trắng thay đen. Quý Chỉ Nhã khóc rống lên như bị bệnh tâm thần: "Anh vì một người phụ nữ đã không còn quan hệ gì với mình mà chất vấn em như thế là có ý gì? Vân Khanh sẽ cảm kích anh sao? Đứa con trong bụng em mới là của anh. Cố Trạm Vũ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, trải qua một cuộc hôn nhân đầy chông gai với một người phụ nữ phản bội anh, bây giờ anh vẫn không trân trọng những gì trước mắt à? Anh không mong muốn có một đứa con thực sự thuộc về mình sao? Anh lại còn muốn giết em, anh giết em thì con của anh cũng sẽ không còn trên đời này nữa đâu, đừa con thứ hai cũng mất!"Ánh mắt Cố Trạm Vũ khẽ run lên.Thế giới lạnh lẽo, anh ta đùa giỡn vô số phụ nữ, nhưng mấy năm nay, nhất là năm năm này, anh ta càng say rượu càng trống rỗng, tâm hồn như một miếng ngọc bội vỡ nát.Đôi khi anh ta cảm thấy cuộc đời này chẳng có nghĩa lý gì, anh ta sống vì cái gì cơ chứ?Triền miên dây dưa, nhưng không có trái tim, cũng chẳng có linh hồn để dựa vào. Loại cảm giác này giống như có một cái gì đó cào nhẹ lên trái tim, hơi đau, không phải đau đến mức chết đi sống lại, nhưng vẫn cảm giác được.Anh ta rất muốn có con với Vân Khanh, luôn luôn