"Tôi có thể hiểu được một chút bản chất con người cô, cô và mẹ cô giống nhau, làm gì cũng chỉ vì lợi ích. Thế nên năm đó mục đích của cô là muốn sinh con với Lục Mặc Trầm, nhưng vì một lý do nào đó mà không thực hiện được, thế nên cô mới chuyển mục tiêu sang tôi, muốn mượn tôi làm thế thân, tôi nói có đúng không! À, tôi suýt nữa đã quên cô từng phàn nàn với tôi rằng Lục Mặc Trầm không động vào người cô, thảo nào năm đó cô không thể sinh được con cho anh ta."Trái tim Quý Chỉ Nhã đập loạn xạ, bị nói vô cùng khó khăn.Lục Mặc Trầm không có hứng thú với cô ta, chuyện này bị Cố Trạm Vũ nói ra đã xuyên thẳng vào nỗi đau của Quý Chỉ Nhã.Nhưng cô ta không thể thừa nhận, không thể thừa nhận.Quý Chỉ Nhã lắc đầu, vô cùng đau khổ: "Trạm Vũ, anh nghĩ em là người như vậy sao? Cho dù là sáu năm trước hay là hiện tại, tình cảm em dành cho anh là thật lòng. Em không phải một người dễ dàng trao lần đầu tiên của mình cho người khác, anh lại làm nhục em như vậy! Anh làm em đau lòng lắm... Anh có biết không? Năm đó đứa con của chúng ta là bị Lục Mặc Trầm hại chết! Anh muốn người thân của mình bị tổn thương thì anh mới vui lòng sao? Bây giờ em lại mang thai con của anh, anh không những không bảo vệ em mà còn kích thích em! Anh nghĩ đi, nếu anh làm như vậy thì người hạnh phúc nhất là ai? Chính là Lục Mặc Trầm! Anh ta có được Vân Khanh, còn anh phải sống trong cô độc mãi mãi, đến một đứa con cũng không có... Ôi, bụng em đau quá... Anh vui rồi chứ? Bụng của em, bụng của em..."Quý Chỉ Nhã đang khóc thì đột nhiên tái mặt, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ thể từ từ trượt xuống đất.Cố Trạm Vũ đứng yên như một pho tượng điêu khắc, cau mày nhìn cô ta.Anh ta không tin người phụ nữ này.Hạ Thủy Thủy vừa gửi tin nhắn oán hận cho Vân Khanh và Tô