A Quan thấy ông chủ đột nhiên hỏi thế thì nhanh chóng đỗ xe vào ven đường.Sau đó lấy ipad ra, đưa cho Lục Mặc Trầm ngồi ghế sau: "Bạch Vũ Linh gặp một người đàn ông Hoa kiều, trẻ tuổi, còn chưa đến ba mươi. Người của chúng ta điều tra được đó là một doanh nhân ở Ma Cao, có xuất thân là xã hội đen. Không biết người này và Bạch Vũ Linh có quan hệ như thế nào, nhưng mà nhìn thấy Bạch Vũ Linh cúi đầu khom lưng ngoài xe nói chuyện với anh ta, chứng tỏ thân phận của người này ở trên Bạch Vũ Linh, có quen nhau hay không cũng dễ phán đoán, có thể chỉ là một người trung gian. Điều khiến cho tôi chú ý đó là sáng hôm Bạch Vũ Linh rời khỏi khách sạn, tôi đã cho người lục soát phòng của bà ta, phát hiện được một tờ giấy nhớ, điều kì lạ là trên tờ giấy đó không viết chữ mà vẽ một kí hiệu. Tôi đang định điều tra cái kí hiệu này một chút rồi báo cáo với ngài..."Lục Mặc Trầm nhìn tờ giấy nhớ, trên đó vẽ một dấu hiệu màu xám nhạt.Ánh mắt anh lập tức thay đổi, con ngươi co lại, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo.A Quan nhận ra được sự thay đổi của anh, cảm thấy không được bình thường."Lục tổng, có điều gì không đúng sao?"Ngón tay thon dài của Lục Mặc Trầm cũng trở nên cứng ngắc, khẽ chạm vào kí hiệu kia. Trái tim anh như bị một tảng đá đè nặng, nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ.Anh nhíu mày, hỏi A Quan: "Có chắc chắn là tìm thấy trong phòng Bạch Vũ Linh không?""Đúng vậy, nó rơi dưới gầm giường. Trong phòng hơi lộn xộn, người của chúng ta nói có dấu vết bị lục lọi, có lẽ là cô ta muốn tìm tờ giấy này nhưng không tìm thấy. Lục tổng, có cần tôi điều tra một chút về cái dấu hiệu này không?"Lục Mặc Trầm lạnh lùng lên tiếng: "Không cần điều tra."A