Anh dựa lưng vào ghế, xoãi hai chân dài ra, mắt nhắm lại. Trong bóng tối khuôn mặt mơ hồ, chỉ thấy đôi môi anh khẽ mấp máy, “Tài xế, lôi người xuống!”Tài xế sửng sốt, quay đầu nhìn Vân Khanh. Anh ta quen mặt người quá rồi, lại không thể làm gì hơn, anh ta chỉ biết nói nhỏ, “Cô Vân, có lẽ ông chủ mệt mỏi, nên...!”“tôi không xuống, anh lái xe đi!” Cô nói.Lục Mặc Trầm mở mắt, anh mở cửa bên kia, “Gọi một chiếc xe khác cho tôi!”“Anh Lục, như thế...!”Vân Khanh nắm lấy bàn tay dày rộng của anh đang để trên thành cửa, những ngón tay gầy guộc của cô chạm vào mu bàn tay anh, tay còn lại đóng cửa xe.Lục Mặc Trầm quay đầu nhìn cô.Vân Thanh cắn môi, cô tức giận, không chỉ đóng chặt cửa xe mà còn leo lên đùi anh.Lục Mặc Trầm, “...!”Anh híp mắt, hàng lông mi dày rậm cong cong, hơi thỏ nhịp nhàng, “Đêm nay không có hứng!”Cô nhìn anh, vươn vay vuốt ve khuôn mặt đầy thờ ơ của anh, hơi nhích người hôn lên bờ môi lành lạnh của anh.Nụ hôn của cô rất mãnh liệt, cứ ngở như dùng hết tất cả sức lực mà cô có. Môi cô chà lên bờ môi mỏng của anh, mút mạnh lấy bờ môi dưới của Lục Mặc Trầm. Trong chốc lát, cơ thể của anh căng cứng.Dù biết anh cố kiềm chế nhưng cô vẫn nhận ra sự thay đỗi từ anh.Trong lòng hơi hả hê. Học theo thái độ nổi cơn của anh lúc nãy, khiến cho anh hơi quậu. Anh cắn cô một cái, trầm giọng nói, “Không thả ra là chết đấy!”Cô khẽ ậm ừ, hơi thở rối loạn, khẽ run run thở trên môi anh, “Học từ anh đấy, nếu không chịu thì cứ cưỡng hôn! Thích không?”"Tôi cảnh cáo em, Vân Khanh! Đừng có thách thức…!”Cô lại nhóc người hôn anh. Sự kích thích thần kinh của rượu khiến cho cô chẳng còn biết sợ anh là thế nào, nhưng sự kích thích ấy lại khiến cho anh bắt đầu phản ứng. bàn tay cũng len theo làn váy cô đi vào trong.Lúc bàn tay anh đến nơi cần đến, cô thả anh ra, né tránh ngón tay anh, khuôn mặt đầy bối rối, đỏ ửng, “Được rồi, cách này có vẻ đễ nói chuyện đấy!”“Mẹ nó…em!” Lục Mặc Trầm bực bội, anh nhìn cô quyến rũ như thế, lại không biết xả bực đi đâu.Nói thì nói vậy chứ cũng có cảm giác hưởng thụ lắm. Hiếm khi cô chủ động săn sóc, nên dù đang giận, chứ cả người như muốn bay lên tận trời.Anh ngả người ra sau ghế, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, bụng có hơi căng cứng, tà váy cô phủ lên nơi nào đó, anh cúi đầu nhìn xuống.Nhịp thở dồn dập, anh cố bình tĩnh nhìn cơ thể mềm mại của cô.Vân Khanh cúi đầu, giơ tay vén tóc xõa ra về phía sau tai. Điệu bộ dịu dàng đó khiến cho Lục Mặc Trầm nhớ đến lúc nãy, lúc Tần Luật cúi đầu