“Lão già này, ý cha là gì? Cát Cát là con trai cha đó, hôn nhân đại sự của anh ấy cha lại không quan tâm chút nào à? Con toàn tâm toàn ý giữ chị dâu tương lai, còn cha! Một chút cũng không nhiệt tình, như thế thì có người phụ nữ tốt nào dám gả vào nhà chúng ta? Cha không kiếm được vợ thì thôi đi, con đã buông tha cho cha rồi, Cát Cát anh ấy ngốc nghếch, chúng ta phải sớm ra tay một chút để chiếm lợi thế, cha có làm không! Vì hai người đàn ông các người, con mới năm tuổi, mà con đã lo nghĩ nát ruột rồi!”A Thẩm: “.....”Người đàn ông nhìn chằm chằm TV, khuôn mặt tuấn tú u ám, “Người phụ nữ này làm mẹ các con thích hợp hơn.”Vẻ mặt Mười Bốn khiếp sợ, “Úi, cha đã già thế này rồi, cha không biết ngượng chê Tiểu Vân Vân già? Bây giờ thịnh hành tình yêu vượt tuổi, con van cha cũng đi tuyến đầu trong lĩnh vực thời trang được không? Như thế lúc ra ngoài, con cũng ngại nói với người khác rằng con biết cha đấy....”“A Thẩm, vứt hạt dưa giấu sau tủ lạnh phòng bếp đi.”Khuôn mặt hồng của tiểu tử cứng đờ, “Sao cha biết con giấu ở đó!”“Từ ngày mai trở đi, cap mạng TV cũng rút ra.”“Không không!” Túi sữa nhỏ cực kỳ sợ hãi, đạp chân kêu rên, “Lão già này, cha muốn tạo phản?”Lục Mặc Trầm đứng dậy, thuận tay xách Túi sữa nhỏ lên, cánh tay cha vừa mạnh lại vừa có lực, tiểu tử nằm ở trên, không thể trở mình, vừa bị đánh mông vừa bị ném vào phòng ngủ, “Nói cha một chữ ‘già’ nữa, tối nay mông sẽ nở hoa, hai tháng này không ai quản, lỗ mãng lên trời rồi?”“Cha đánh cha đánh, cha chỉ có một đứa con gái như vậy, cha không tiếc cha cứ đánh?”Lục Mặc Trầm đen mặt lại, lòng bàn tay to ôm lấy cặp mông hồng hào của cô bé, chui vào trong chăn, “Ngủ!”“Lão Lục....con nghe nói bên ngoài mưa rất lớn, xe Tiểu Vân Vân hư rồi, cha nói xem dì ấy trở về thế nào?” Giọng tiểu tử mềm nhũn, “Cha thay con đưa dì ấy có được không?”“Dì ấy sẽ không ngồi xe cha.”“Tại sao?”Người đàn ông không trả lời, đắp chăn cho cô bé rồi đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải A Thẩm thu dọn đồ đạc ở phòng tắm.Anh liếc mắt, “Đưa áo sơ mi cho tôi.”“Tiên sinh, đây là áo cô Vân đi qua, ngài luôn có bệnh sạch sẽ, không muốn chứ.”Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh không nhìn ra bất cứ điều gì, “Lãng phí làm gì, tiên sinh dì có tiền thì có tiền, đức tính tiết kiệm vẫn luôn có.”A Thẩm: ......Chỉ là nhớ tới hai ngày trước thu dọn tủ quần áo, tiên sinh không thèm để ý bảo bà ấy vứt hết mười mấy chiếc áo sơ mi may bằng tay, khi đó tiên sinh cũng không tiết kiệm chút nào..........Vân Khanh bước nhanh trong cơn mưa tầm tã, giống như phía sau có nước lũ và thú dữ.Mãi cho đến khi ra khỏi Dự Viên, đầu óc rối bời mới nhớ tới, lốp xe cô kẹt rồi.Loại chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, cho nên cô không có điện thoại của xe kéo, vẫn là mở dung lượng lên mạng tìm kiếm nửa ngày, mới tìm thấy số điện thoại.Trạm cứu viện đường phố nói, trời mưa nên không lập tức chạy tới được, hỏi cô như thế có thể chờ không?Vân Khanh chỉ có thể gật đầu bất lực.Mưa to gió lớn, áo gió của cô rất nhanh đã bị thấm ướt, tìm kiếm một chút, trên mạng nói trạm cứu viện này đặc biệt chậm....“Cô Vân?” Phía sau đột nhiên có một giọng nói nam, suýt nữa hù cô: “Tiểu thư, tôi là tài xế của anh Lục, cô chắc đã gặp qua tôi, anh Lục phái tôi tới đưa cô về nhà.”Nhìn khuôn mặt người đàn ông này, Vân Khanh nhận ra, chiếc xe anh ấy đậu bên cạnh không phải là Bentley, mà là một chiếc Mercedes màu đen.Không cần thiết phải phân cao thấp với bản thân chờ đợi trong trời mưa to, có lẽ sẽ đợi tới sáng mai.....chỉ cần trên chiếc xe này không có mùi đáng ghét của anh....Cuối cùng Vân Khanh vẫn lên xe, bên trong rất sạch sẽ, chỉ có mùi da.Cô thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt không nhúc nhích.Chín giờ, Vân Khanh trở lại một phòng một sảnh gần bệnh viện.Đúng lúc dì Mi đang nấu canh, “Khanh Khanh, mới tan làm sao? Thấy mưa lớn như vậy, cha con lo lắng con lái xe đấy.”Vân Khanh cúi đầu vào nhà, tìm quần áo, “Hôm nay cha được không?”Cô không trực tiếp đi đến bệnh viện, bộ dạng này của bản thân chắc chắn không thích hợp.“Không được ngon miệng, ông ấy cứ thích lo lắng không đâu, cháu cũng nói Vân Dật học hành bận rộn, ông ấy vẫn treo tim, tiếp tục giảm cân như thế nữa sẽ không có lợi cho phẫu thuật, Khanh Khanh, cháu vẫn nên nói với Vân Dật một tiếng, bảo thằng bé dù bận rộn thế nào cũng phải qua một chuyến....”Vân Khanh nhíu chặt mày, không nói gì.Vào phòng tắm, cởi sạch, cô đứng dưới vòi nước nóng, không ngừng để nước nóng rửa sạch cơ thể.Xoa sữa tắm hết lần này tới lần khác, nhưng mũi giống như có vấn đề, vừa cúi đầu, lại vẫn là mùi của Lục Mặc Trầm lưu lại trên người cô, có ở khắp nơi.Cô buồn phiền không thôi, thắt lưng được nước nóng rửa sạch, dường như vẫn còn cảm giác thô ráp của lòng bàn tay đàn ông.Vân Khanh kinh ngạc nhìn vào trong gương, da dẻ toàn thân người phụ nữ trở nên hồng lên, đáy mắt lạnh lùng vẫn còn chút mê loạn rời rạc.Vết cắn nho nhỏ trên xương quai xanh kia, ửng đỏ.Cô vừa nhắm mắt, lại là chiếc lưỡi mềm mại mạnh mẽ của người đàn ông....Không nên như thế, cơ thể này vốn thuộc về Cố Trạm Vũ, tại sao bây giờ lại bị một người đàn ông khác xâm phạm? Hơn nữa, đáng sợ là, cô lại cũng không hoàn toàn phản cảm loại xâm phạm đó....Cô rất rõ theo tuổi tác trưởng thành, cơ thể sẽ càng ngày càng thành thật.Đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Cố Trạm Vũ lại lưu luyến cơ thể những người phụ nữ kia như thế, vụng trộm sau lưng cô, rất nhiều năm cũng không giảm hứng thú.Bởi vì đó thật sự rất kích thích....Nhưng cô vẫn không chấp nhận nổi, cho dù không phải Cố Trạm Vũ, đó cũng chỉ là cơ thể của bản thân cô.Cho dù cô quạnh như tuyết, cô cũng không muốn tiến vào ranh giới hôn nhân vụng trộm như thế, điều đó có khác gì với Cố Trạm Vũ?Huống chi là Lục Mặc Trầm, người đàn ông không có chút tình cảm, máu lạnh lại tàn nhẫn này!.....Nửa đêm tới phòng bệnh cha canh đêm, tám giờ sáng, vẫn là cha đánh thức cô, “Điện thoại của cô kêu rất nhiều lần, bạn