Lục Mặc Trầm hơi mở mắt, đôi mắt đầy ẩn ý bảo cô cứ hỏi.Vân Khanh nhướng mày, “Vừa rồi tôi ở bên ngoài đi dạo một vòng, tôi nhận ra công ty của anh Lục đúng là nhân tài đông đúc thật, chỉ nhìn giá trị nhan sắc của nữ thư ký là có thể tạo thành một cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp rồi, anh đúng là có phúc thật. Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, mấy người nhậm chức ở tầng này thì chủ tịch như anh Lục sẽ tự xem qua chứ?”Lục Mặc Trầm nheo mắt trái, trên mặt không nhìn ra biểu cảm nào mà cứ nhìn chằm chằm cô, “Gặp qua. Hỏi cái này để làm gì?”Ngón tay Vân Khanh khẽ cong, ánh mắt sững sờ, “Vậy phòng chủ tịch có một nữ thư ký rất đáng yêu tên là Đoạn Vũ, anh có biết không?”“Đoạn Vũ?” Người đàn ông trả lời rất dứt khoát, “Biết, còn không phải là cô nhóc mang cơm trưa vào cho tôi à.”Anh nhìn cô chằm chằm, biểu cảm lạnh nhạt, lại còn hỏi thêm một câu, “Làm sao vậy?”Quả nhiên là anh biết, còn rất có ấn tượng, lại còn gọi là cô nhóc nữa!!Vân Khanh cười nhạo, “Không sao cả. Vừa nãy tôi còn nghe nói Đoạn Vũ còn biết nấu ăn,cả chuyện vì người đàn ông mình yêu mà vất vả dấy sớm nấu cơm, chắc chuyện này chủ tịch Lục cũng đã biết nhỉ?”Cô chỉ nó đến đây. Chỉ dò hỏi một cách bình thường, không nói thêm gì nữa mà chờ anh trả lời, còn anh thì không trả lời cứ nhìn cô đầy ẩn ý.Vân Khanh xoay người, sắc mặt trở nên âm u ngay lập tức, chỉ là bước chân ngày càng nhanh hơn để đi ra ngoài.Cửa văn phòng đóng sầm lại tạo ra tiếng động rõ to.Cô đi thẳng ngoài cách văn phòng vài mét lại bị một người khác đang thở gấp va phải, cô quay đầu lại nhìn thì người đó cũng đuổi theo cô từ bên trong, nhìn xem cô làm sao? Hoặc là giải thích một lời?“Tiểu Vân Vân?” Thẩm Thanh Dự bị va phải nhưng khóe miệng vẫn cười toe toét, “Thật là hiếm thấy đấy, sao hôm nay cô lại đến công ty của anh hai?”Vân Khanh đỡ