Thậm chí cô hơi kích động, cũng không biết là đang chất vấn hai người họ hay là tự hỏi bản thân mình nữa.Tô Gia Ngọc lắc đầu, “Nhưng mà cậu đang ghen, ghen kinh khủng luôn, ghen với người đưa cơm cho Lục Mặc Trần, ghen Lục Mặc Trầm không giữ khoảng cách với nhân viên nữ. Vì vậy hôm nay cậu mới không vui, một khi đụng vào vấn đề mấu chốt thì cậu lại tránh né, muốn thoát khỏi nó, thậm chí không muốn biết rõ ràng tình yêu của mình. Đầu óc của cậu ra lệnh bản thân phải tiếp nhận tình yêu mới, nhưng trái tim lại không làm theo lý trí, vì vậy bây giờ cậu ghen cũng không giống ghen, cắt đứt cũng không giống cắt đứt mới phải mượn rượu giải sầu.”“Haizz! Bây giờ tớ chỉ muốn hỏi câu một câu đơn giản nhé,” Hạ Thủy Thủy xen mồm vào nói, “Gần đây có phải cậu rất để ý đến thái độ của Lục đại đại không? Anh ta đối xử tốt với cậu thì cậu cười thầm, đối xử không tốt thì cậu tủi tân đến phát khóc?”Đôi mắt của Vân Khanh nhíu lại đầy mơ màng và cả đau khổ, mình trúng chiêu rồi.Đúng vậy, hai ngày này anh đối xử với cô lạnh nhạt một chút thì cô cứ thấy giống như cả thế giới sụp đổ vậy, cả người rất khó chịu.Tuy nhiên, từ trước đây bao lâu rồi anh không để ý đến cô, sao cô lại không hề nhận ra nhỉ.Bắt đầu thay đổi từ lúc nào nhỉ?Hạ Thủy Thủy sờ đầu của cô, nhìn thấy vành mắt cô đỏ lên thì cảm thấy đau lòng, “Khanh Khanh, cậu cứ cẩn thận, giữ kín như bưng, tự lo lắng sợ hãi rồi lại chui vào mai rùa, những chuyện này cũng không sai, bởi vì cậu không theo được, cậu đang tự bảo vệ bản thân mà, dựa theo con đường bình thường của con người thì người đàn ông tiếp theo sẽ là người dịu dàng săn sóc và phù hợp với