Lục Mặc Trầm bỗng nhiên cúi đầu, nhìn thấy thứ gì đó trong vòng tay cô.Hộp cơm."Sao thế?" Lúc anh đuổi theo cô đã cầm ra đây.Sau đó đuổi tới bãi cỏ thì anh không biết đã ném đi chỗ nào rồi.Không ngờ cô lại sống chết nhặt lấy rồi mang đến đây.Vân Khanh giơ tay lên, nhét đôi đũa trên hộp vào tay anh, chậm rãi nói: "Nghe lời anh, không gây tai họa cho người khác nữa, chỉ gây tai họa cho mình anh thôi. Ăn đi, em làm mất cả một buổi tối."Lục Mặc Trầm nghe cô nói làm cả tối thì vô cùng hưởng thụ, thầm nghĩ cô vì mình mà học nấu nương sao?Cúi đầu thì thấy trên tay cô có dán băng gạc.Anh hơi nhíu mày, lập tức cầm tay cô lên xem: "Làm sao thế?""Còn có thể làm sao nữa..." Vân Khanh chu môi, rút tay lại: "Không sao."Cô cũng không có thói quen chuyện bé xé ra to, làm nũng.Lục Mặc Trầm không buông tay, nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, một vết thương nhỏ xuất hiện trên bàn tay xinh đẹp của cô."Nấu cơm bị thương à?" Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, lại có chút tự trách: "Không biết làm thì đừng có làm, ngốc thế."Anh cúi đầu, khẽ thổi cho cô.Dáng người to lớn làm mấy hành động dịu dàng không được tự nhiên.Trái tim Vân Khanh đập liên hồi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, ánh mắt cũng hiện lên một tia yếu đuối: "Anh đừng nghĩ là em không làm cái gì cho anh, em cũng có thể dậy sớm làm cơm cho anh, bị thương một chút cũng không tính là gì. Chỉ là em không muốn nấu cơm, quan điểm bất đồng. Đoạn Vũ là quan điểm hiền lành, còn em là quan điểm nữ quyền. Anh không biết em...Em không muốn nấu cơm cũng là vì chủ nghĩa nữ quyền đó. Em cảm thấy phụ nữ cũng có thể ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, đời này không biết nấu cơm cũng không chết đói, đây là thái độ của em... Hừ, anh