Lục Mặc Trầm mặt đen như đít nồi, kéo dây tua rua của đôi giày, tức giận: "Mấy cái thứ rách nát này, đồ của phụ nữ các em thật là phiền phức.""..." Mất mặt thì đổ lỗi cho đôi giày.Cũng không biết chính mình ngốc đến mức nào, chân tay thô kệch vụng về, một người đàn ông lỗ mãng.Nhưng mà, nếu như anh quen thuộc mấy việc này thì đúng là đáng sợ thật.Vân Khanh nhịn cười, ngồi xổm xuống cài chiếc nút mà anh sắp dứt đứt, nhẹ nhàng một cái đã cài được.Lục Mặc Trầm nhíu mày.Vân Khanh thản nhiên lẩm bẩm một câu: "Cởi mấy cái cúc khác thì anh linh hoạt lắm cơ mà?"Ban đầu Lục Mặc Trầm còn chưa phản ứng kịp, nhưng ngay giây tiếp theo anh đã hiểu rõ, ánh mắt tối sầm lại muốn nhìn cô.Vân Khanh xấu hổ, hối hận vì mình vừa nói câu đó, lập tức đứng lên.Cô xoay người bước ra ngoài: "Em đi rửa mặt..."Lục Mặc Trầm không đuổi theo, nhìn thấy khóa áo lót của cô lấp ló dưới chiếc váy lệch vai thì ánh mắt dần tối sầm lại, cả người nóng rực."Tiểu Vân Vân, đừng đi, cô xem cái chuyện đi châu Phi của tôi đi, cô nhất định phải giúp tôi cầu xin với Lục lão nhị đấy!" Trong phòng, Thẩm Thanh Dự không ngừng kêu gào.Vân Khanh dừng lại một chút, khẽ cong môi, cô không quan tâm."Tôi vẫn đang lo liệu chuyện ly hôn của chị em tốt của cô đấy! Tôi không thể đi châu Phi được đâu, a a a!"Lục Mặc Trầm quay vào trong, liếc mắt nhìn Thẩm Thanh Dự một cái.Thẩm Thanh Dự lập tức rụt cổ lại, giả vờ câm điếc." A Quan, cậu đi xem một chút."A Quan nhận lệnh, đi ra cửa.Lục Mặc Trầm nhận điếu thuốc Thẩm Thanh Diệp đưa sang, quét mắt nhìn một vòng