Vân Khanh chờ mãi không thấy trả lời, trong lòng hơi không vui, không biết anh đang làm gì.Cô không ngủ được, vừa nghịch máy tính vừa chờ, đến tận gần sáng mà anh vẫn chưa trả lời.Bận rộn cái gì không biết, hành tung bất định, không nắm bắt được.Cuối cùng cô miễn cưỡng ngủ một chút, sáng sớm đã tỉnh.Chuyện đầu tiên làm là nhìn điện thoại, cô cảm thấy mình giống như đang biến về bộ dạng đa sầu đa cảm mấy năm trước.Có tiếng chim kêu ngoài sân, chắc cha cô lại đang cho chim ăn.Dì Mi ra ngoài mua thức ăn.Vân Khanh kéo rèm ra, máy tính vẫn đang mở. Bác sĩ Lý gọi điện đến nói cô tìm một phần hồ sơ bệnh án của năm ngoái.Nghe giọng có vẻ rất gấp, nếu không thì cũng sẽ không gọi điện lúc nửa đêm thế này.Năm ngoái…Năm ngoái có rất nhiều bệnh án, những bệnh án không dùng bọn họ đều lưu vào một file.Vân Khanh nhập tài khoản, mở hộp thư tìm thông tin rồi gửi fax cho bác sĩ Lý.Cô đang định tắt máy thì lại nhìn thấy có vài lá thư trong hộp thư đến.Cô đã không sử dụng tài khoản này lâu lắm rồi, vậy mà lại có một lá thư từ Mỹ gửi đến, người gửi là trường đại học Y Harvard.Chẳng lẽ là phản hồi về luận văn?Vân Khanh mở ra, thời gian là tháng hai, đã rất lâu rồi.Cô nhìn xuống, bỗng dưng ngẩn người, cuối thư ghi: Ofina, bạn cùng lớp của cậu.Ofina?Đầu năm nay cô và Lục Mặc Trầm đến Boston nghỉ phép, ở kí túc xá gặp được một cô bạn học da đen tên là Ofina, sao cô ấy lại gửi thư cho cô?Vân Khanh nhanh chóng đọc nội dung thư.Đọc xong thì đầu óc ngưng trọng.Ofina nói cô ấy không có ý gì khác, trong lòng cảm thấy rất có lỗi nên mới gửi mail xin lỗi cô, đồng thời nói cho biết một sự thật: Xin lỗi, Vân, ngày hôm đó tớ xuất hiện trước mặt cậu với mục đích để bắt chuyện, bởi vì có người đã cho tiền tớ và bảo tớ làm