Vân Khanh đến phòng khám, trước tiên vứt bỏ hết những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, cô cần phải thật bình tĩnh để xem xét nên tiếp theo nên làm gì.Sau khi tan làm, cô lại về nhà với cha.Tám giờ tối, Lục Mặc Trầm gọi điện cho cô.Lúc đó Vân Khanh đang trong phòng tắm.Sau khi ra ngoài thì thấy có cuộc gọi nhỡ, cô mở máy tính lên, không gọi lại.Hai mươi phút sau, anh gọi lại lần hai.Vân Khanh nghe máy.Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như thường lệ, mang theo sự mệt mỏi khó nhận ra: “Sao hôm nay em không quay về Dự Viên?”Vân Khanh mở loa ngoài, tiếp tục nhìn máy tính, hôm qua anh cũng không trả lời tin nhắn Wechat cô gửi.Nếu anh đã không trả lời thì cô chủ động về Dự Viên làm gì?Mặc dù hai đứa trẻ ở đó, nhưng cô vẫn còn có cách khác để chăm sóc chúng.Cô không cần phải mặt nóng dán vào mông lạnh, một lần, hai lần.Nhưng cô cũng không lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh nói: “Em muốn ở với cha.”Lục Mặc Trầm yên lặng một lúc, anh tinh ý nhận ra sự khác lạ của cô.Anh nhẹ giọng: “Hôm qua anh không trả lời tin nhắn của em, giận à?”Vân Khanh tựa lưng vào ghế, yên lặng một chút rồi cười nhạt: “Em không giận, Lục tiên sinh,… Tối hôm qua em đã rất hi vọng anh gọi điện cho em, bởi vì em muốn nói với anh những suy nghĩ của cha em. Nhưng em đợi anh rất lâu, em không biết anh đang làm gì. Anh đã quen với chuyện làm theo ý mình, không có ý thức thông báo với người khác? Em phải nhắc nhở anh một câu, đã đến lúc anh phải thay đổi một số thói quen cố hữu của mình rồi, Lục tổng cao quý. Nếu như yêu nhau mà anh vẫn cứ làm theo ý mình thì em sẽ không theo kịp bước chân của anh, em cũng sẽ không thích quấy rầy bước đi của anh. Anh hạn chế giao tiếp của em, nhưng lại không có yêu cầu gì với bản thân, cái này không công bằng.”Lời nói và giọng điệu của cô không có chút nặng lời, thậm chí còn rất thoải mái.Lục Mặc Trầm hiểu được.Thực