Còn cô ở lại nhà hàng.Chờ đợi.Một lúc sau, Cố Trạm Vũ đi ra, sắc mặt u ám đi vào toilet.Vân Khanh đuổi theo, ở cửa gọi một tiếng: “Cố Trạm Vũ.”Cố Trạm Vũ hơi mất tập trung, nghe thấy tiếng cô thì ngạc nhiên quay đầu lại, thấy cô thì hơi nhíu mày: “Khanh Khanh?”“Sao em lại ở đây?” Anh ta mím môi.Vân Khanh lời ít ý nhiều: “Tôi có việc muốn hỏi anh, anh cứ làm việc của anh đi, ba giờ tôi chờ anh ở quán cà phê đối diện.”Nói xong, cô bước vào thang máy.Ánh mắt Cố Trạm Vũ sâu thẳm, dần dần lóe lên một tia sáng.Anh ta xoay người trở lại phòng.Vân Khanh chọn một vị trí hẻo lánh trong quán cà phê, mười phút sau, Cố Trạm Vũ xuống.Cô hơi nhíu mày, nhưng cũng không tiện nói gì.Người đàn ông ngồi đối diện cô, mặc một bộ vest màu xám, trông gầy hơn một chút.Vân Khanh bỏ qua ánh mắt đó, lẳng lặng nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết một chuyện.”Cố Trạm Vũ cười khổ: “Anh biết… Nếu không có chuyện gì thì em sẽ không bao giờ tìm anh. Nhưng anh vẫn muốn giải thích, có lẽ em đã nghe được chuyện gì trong phòng, đó là bọn họ tự quyết định! Anh sẽ không lấy Quý Chỉ Nhã, anh biết em ghê tởm cô ta.”Vân Khanh lắc đầu: “Anh đưa ra bất cứ quyết định gì tôi đều không muốn có liên quan đến cô.”Câu trả lời nhẹ nhàng như thế.Tình cảm bắt đầu từ thời trung học, năm năm hành hạ dằn vặt nhau, cuối cùng lại đánh không lại một Lục Mặc Trầm.Anh ta nghe nói ở trong một bữa tiệc, cô vì Lục Mặc Trầm mà nổi cơn ghen, hôn anh trước mặt mọi người.Bàn tay đặt trên đùi của Cố Trạm Vũ siết chặt lại, sau khi mất đi anh ta mới cảm thấy đau đớn thế nào. Lúc đó tại sao lại ghét bỏ cô? Tại sao không thể gạt những điều đó sang một bên? Tại sao không thể nhẹ nhàng giữ cô lại?Nếu biết thế đã không làm, nhưng bây giờ cô đã ở phía đối diện.Vân Khanh vào thẳng vấn đề: “Đúng là tôi ghê tởm Quý Chỉ Nhã, nhất là khi