Tô Gia Ngọc thấy cô như vậy thì cô cùng khổ sở, không biết những chuyện trước kia mình làm là giúp đỡ hay là gây khó dễ cho cô.Chỉ có thể nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.Vân Khanh lắc đầu: “Cậu làm thế chỉ là vì muốn tốt cho tớ, Gia Ngọc, vất vả cho cậu rồi, phải gánh chịu bao nhiêu năm như vậy. Tất cả là do tớ quá hồ đồ, tớ không phát hiện ra, không phát hiện ra một chút nào, tớ căn bản không có kí ức…”Cô ôm chặt lấy đầu, lúc này mới xoay người nhìn người đàn ông phía sau.Không thể nhìn anh bằng ánh mắt như trước.Đây là người đàn ông mà cô đã sinh con cho vào sáu năm trước.Tại sao… Lại trở nên như thế?Quá ngược đời, quá khủng khiếp.Tại sao lại sau lớp bụi lại có một sự thật như thế?Mặc dù trong lòng cô không muốn chấp nhận nhưng đây vẫn là sự thật.Vân Khanh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cơn đau đầu cùng với cảm giác bài xích trong lòng lại xuất hiện nữa rồi.Trước mắt cô đều là bóng tối.Lục Mặc Trầm nhanh chóng ôm cô lên, cả người cô lạnh lẽo, dường như sắp ngất.“Khanh Khanh…” Tô Gia Ngọc cũng đỡ lấy cô.Lục Mặc Trầm ôm cô lên sô pha.Tô Gia Ngọc hỏi: “Hai hôm nay cô ấy đến kì sao?”“Ừ.”“Rất yếu ớt.” Tô Gia Ngọc hai mắt đỏ hoe, ngồi xổm bên cạnh sô pha, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Lục tiên sinh, cô ấy đã chịu đựng quá nhiều rồi. Năm năm qua anh không ở bên cô ấy, anh không thể tưởng tượng được sự hủy diệt mà Cố Trạm Vũ đã gây ra đâu. Đáng lẽ anh không cần phải ép mở ra thế giới mà cô ấy không hề hay biết vào lúc này.”Lục Mặc Trầm mím chặt môi, nhìn Vân Khanh một chút rồi nói nhỏ: “Tôi tin cô ấy có thể đối mặt được.”Tô Gia Ngọc thở dài, chỉ mong hai đứa nhỏ đáng yêu có thể làm trái tim cô rung động, mà trẻ con cũng là điều dễ khiến phụ nữ thỏa hiệp.Lục Mặc Trầm làm việc đúng là hơi tàn nhẫn.Vân Khanh uống ba viên thuốc A Quan mua, một lúc sau cô mới chậm rãi hồi phục thần trí, nhưng vẫn không muốn mở mắt.Cô muốn lúc mở mắt ra mình vẫn không