Anh nhìn Thiên Dạ, giống như một quả bom cực mạnh, người phụ nữ anh đã từng yêu, giờ anh cảm thấy căm thù đến tận xương tận tủy.Thiên Dạ nhìn ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ ánh mắt của anh, giễu cợt nói, “ Anh không phải muốn giết em ư? Bản chất của anh vốn không hề thay đổi, ai ngáng đường anh, anh liền trừ bỏ! Cho nên, A Trầm, anh và em mới là một đôi, muốn giẫm chết con kiến, liền giẫm chết!”"Tuy nhiên, anh muốn giết em cũng khó. Sao anh không chọn một con đường dễ dàng hơn, ở bên cạnh em, bỏ rơi người yêu của mình, em sẽ buông tha cô ấy để cô ấy sống yên ổn, không phải tất cả đều hạnh phúc sao?"Lục Mặc Trầm nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.Thiên Dạ tiếp tục cười, “Không phải tất cả những điều tốt đẹp đều dành cho anh rồi sao. Cô ấy vẫn bình thường nếu như không khôi phục trí nhớ, một khi cô ấy hồi phục, em và anh đều biết, cô ấy không tự sát thì cũng sẽ phát điên, bởi vì tất cả những gì nghĩ ra đều không thể so với chi tiết được. Anh có nghĩ cô ấy sẽ thống khổ thế nào không? Anh bảo vệ cô ấy như vậy, không thể chịu đựng nổi đâu!”Thang máy ngột ngạt, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí càng thêm ngưng tụ.Đột nhiên, Lục Mặc Trầm buông cô ra, dùng ngón tay nâng cằm, buộc cô phải ngẩng đầu lên, giọng nói của anh có chút tà ác, “Vẫn muốn ở cùng tôi sao?"“Đương nhiên, anh xứng với em.” Thiên Dạ cười lạnh, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của anh gần trong gang tấc, “Anh là một vị vua.”"Muốn ở bên cạnh tôi, vậy nói cho tôi biết vì sao khi đó cô lại phản bội tôi!" Lục Mộ siết chặt, "Đột nhiên phản bội tôi trong lúc làm nhiệm vụ, là ai đứng sau lưng cô? Cô nghe theo lệnh của ai?"Thiên Dạ dừng lại, dần dần nhận ra anh thực ra đang dùng “mỹ nam kế” để cô nói ra.Nói ra thế lực đứng sau cô.Anh không phải vì tin cô mà quay lại, tất cả chỉ là vì chính anh thôi.Thiên Dạ liếm môi cười, “Tại sao anh đối với bản thân lại tự ti như vậy? Anh đối với em vẫn còn đủ sức hấp dẫn. Còn về tại sao lúc đó lại phản bội anh, ai là người đứng sau em, sau khi anh tiếp nhận em, người của em