“Tài xế có phải tài xế của anh không?”“Của Quý Tư Thần.”Vân Khanh tức giận, “Không biết tình huống gì, anh ta tự ý xuống xe khóa điều khiển chính, nhốt tôi với anh ở bên trong!”Bàn tay to của Lục Mặc Trầm vươn ra mở cửa xe, Vân Khanh dò tìm ở phía trước, thử một chút, “Cũng không được, sao cũng không mở được. Đây là ý gì?”Có ý gì?Lục Mặc Trầm nhíu mày, ngồi vài phút không nhúc nhích, cơ thể càng ngày càng nóng, một ngọn lửa tà ma chạy khắp cơ thể.Anh ấy là người nhiều sắc bén, vẻ mặt nhất thời trở nên ảm đạm, móc điện thoại ra nhấn một dãy số, “***** cậu làm gì?”“Tôi làm gì? Thấy cậu ăn chay giống như hòa thượng, đưa thịt tới miệng cho cậu anh.”“Bảo tài xế cút tới mở cửa.”“Tài xế của tôi chỉ nghe tôi, Lão Nhị, mẹ nó cậu vẫn là một người đàn ông, chiếm hữu cô ấy. Phụ nữ nào, khó vặn nữa, thì trên giường dùng chút lực cô ấy sẽ mềm nhũn.”Lục Mặc Trầm liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ sốt ruột muốn ra ngoài mà đau đầu, ánh mắt xẹt qua phía dưới dần dần cương lên, quay đầu, trong mắt nham hiểm, “Cậu cho tôi uống gì?”“Mẹ nó chuyện này oan uổng cho tôi.” Đầu bên kia điện thoại, Quý Tư Thần nhả một vòng khói cười quỷ quái, “Tôi thấy cậu và cô ấy ăn cơm, tức giận gọi ba chai The Mystery of the Night, rượu đó là thuốc kích dục, người mướn phòng trong câu lạc bộ tôi mới biết, cậu uống hết sạch, chẳng lẽ không phải muốn hôm nay làm cô ấy?”“......”“Mẹ nó cậu nhìn thấy không nhắc tôi?”“Mẹ nó câu lạc bộ đều là của cậu, bản thân bán rượu không biết đồ chơi gì, uống hăng say như vậy trách ai?”.....Fuck.Lục Mặc Trầm thầm mắng một câu, ném điện thoại đi.Vân Khanh chờ đợi quay đầu lại, “Thế nào anh Lục, cậu chủ Quý nói thế nào?”Anh phức tạp khó tả, sâu xa nhìn mái tóc dài như nước của cô, khuôn mặt xinh đẹp mà quyến rũ.Vân Khanh nghi ngờ, trở lại chỗ ngồi nghiêng người về phía anh, “Anh Lục? Sao anh không nói chuyện, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”“Cách xa tôi một chút.” Anh nhìn sang, ánh mắt nồng đậm, như đè nén điều gì đó, hô hấp càng thấp càng to hơn.Vân Khanh nhìn thấy trên trán anh đổ mồ hôi hột, một giọt rất lớn, mà khuôn mặt tuấn tú của anh cũng mang theo chút vẻ đau đau khổ.Cô móc khăn tay trong túi ra, nghiêng người qua lau cho anh, “Anh Lục, anh bị cảm rồi, buổi chiều tôi nhìn ra có chút, anh còn uống nhiều như vậy, bây giờ tình hình lại càng ngày càng tệ....”Cổ tay đột nhiên bị bàn tay của anh cầm lấy, sức lực rất nhẹ.Nhưng Vân Khanh lại bị nhiệt độ cơ thể của anh dọa sợ, nóng rực khác thường.Anh nhíu mày nói nhỏ, “Không phải chuyện như vậy.”Cổ tay người phụ nữ nhỏ, mềm mại trắng nõn, cảm giác mềm mại xuyên qua đầu ngón tay anh nhanh chóng truyền vào máu anh, thoải mái đến lạ thường, trong nháy mắt an ủi ngọn lửa đang bùng lên cao trong bụng, nhưng ngay sau đó, là sự giày vò càng khó chịu hơn, uống rượu độc giải cơn khát, càng ngày càng khát, trong cổ họng anh phát ra một tiếng hừ trầm thấp.Giọng nói vừa to vừa khàn gợi cảm kia khiến Vân Khanh sửng sốt, cô nghĩ là anh bệnh nặng, giơ tay lên sờ trán anh, “Tôi xem thử có phải anh phát sốt không?”Anh liền nắm lấy hai tay cô, đen mặt, giữa ngũ quan rắn rỏi hiện lên một tia tà mị và yêu dã, thở gấp, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt nóng rực tối tăm, “Bây giờ khắp đầu đều là hình ảnh đè cô xuống, cởi quần áo, mở chân ra, xông vào....cô hiểu không?”“Tôi....” Giọng Vân Khanh như mắc kẹt, trong đầu bị anh nổ tung, bối rối vài giây.Cũng may cô tư duy coi như nhanh, gần như theo bản năng đưa mắt nhìn xuống, phần eo quần tây của người đàn ông, đã chật không thể tả....Kiêu ngạo như sóng thần to lớn kia.Cô ngơ ngác, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm, những đám mây đỏ ửng hiện lên trên má đậm thêm từng lớp từng lớp.“Sao lại?” Cô cho rằng anh cảm mạo phát sốt, bây giờ nghĩ đến, triệu chứng hai loại này là có chút giống nhau!“Đánh bậy đánh bạ.”“Cho nên cậu chủ Quý nhốt tôi ở đây là muốn để anh....” Cô xấu hổ không nói nên lời những từ phía sau.“Chẳng lẽ cô bằng lòng?” Lục Mặc Trầm lạnh lùng chất vấn, nhanh chóng buông cô ra, quai hàm anh cực kỳ siết chặt mà đau khổ, hơi thở càng ngày gấp gấp, tiếng kêu rên đều là câu người như thế.Tai Vân Khanh run rẩy, mặt đỏ ửng ôm lấy mình, không biết nên nói gì.“Lên ghế trước ngồi đi, đừng quay đầu lại.”“....” Vân Khanh hiểu được anh có lẽ muốn làm gì, cổ cũng đỏ lên, nhẹ nhàng siết chặt ngón tay, nghe lời xách túi bò lên ghế trước.Dựa lưng vào ghế, nhịp tim đập điên cuồng càng ngày càng rõ ràng, cô phát hiện hô hấp của mình cũng trở nên gấp gấp không ngừng.Quý Tư Thần chết tiệt, miễn cưỡng mù quáng cái gì chứ!Tính chất của thuốc có mạnh không, anh....anh có thể tự mình lo liệu được chứ? Tối nay cô nên làm gì đây?Đảo mắt qua, biệt thự gần ngay trước mắt, nhớ tới túi sữa nhỏ đáng yêu bên trong, Vân Khanh càng thêm xấu hổ, miệng đầy máu đen, theo âm thanh mở dây thắt lưng, động tĩnh chậm rãi truyền ra, hơi thở người đàn ông trở nên gấp gáp...cô cũng càng không kiềm chế được, đầu óc đều là sự tưởng tượng không thể khống chế, tim đập rất dữ dội, cơ thể cũng rất nóng, rối bời, muốn bịt tai lại, nhưng lại cảm thấy quá cố ý...liều mình muốn làm như không nghe thấy, nhưng trong màng nhĩ càng ngày càng rõ ràng, phóng đại...Cô nhắm chặt hai mắt, chóp mũi rỉ ra rất nhiều mồ hôi rịn.Thời gian cứ trôi qua hết phút này tới phút khác, sao anh còn chưa xong, cô lén đưa mắt nhìn đồng hồ, 40 phút rồi.Cơ thể Vân Khanh ngồi cứng ngắc cử động, không nhịn được, “Lục, anh Lục, anh vẫn tốt chứ?”Phía sau không đáp lại, chỉ có hô hấp nghe đều biết rất khó qua.Lần trước dọn dẹp bộ nhớ cô đã xóa sạch những thứ trong điện thoại, không giúp được anh, anh thân là một người đàn ông thịnh niên, trong điện thoại chưa từng có những thứ đó sao?Vân Khanh cũng không dám hỏi, không dám ngắt lời, nếu như không có bất kỳ kích thích nào, quả thực là rất khó....Trạng thái không tốt, càng khó hơn.Cô nhìn chằm chằm kim giờ, nhảy đến số 10, lâu như vậy, anh nhất định không xong rồi, đây cũng là làm khó anh...đáy lòng thoáng qua chút lo âu, lo lắng tình