“Chuyện của đàn ông mà còn cần phụ nữ lo thì người đàn ông này không được.” Anh lạnh lùng ngạo mạn nói.Vân Khanh lắc đầu: “Chủ nghĩa nam chủ của anh quá mạnh mẽ rồi, em cũng không quan tâm, nếu như hôm nay anh không nói cho em biết thì em vẫn sẽ tức giận. Những điều đó Thiên Dạ biết mà em lại không biết, như thế trông em có vẻ rất ngốc nghếch.”Lục Mặc Trầm cảm thấy bất lực.Nếu như hôm nay anh không nói ra thì nhất định không vượt qua được.“Cho em cuộc sống không lo không nghĩ, sao em lại cứ cố chấp thế? Anh không thích người phụ nữ của anh phải lo lắng cho mình.”“Anh nói đi.” Vân Khanh hạ quyết tâm.Lục Mặc Trầm không có biện pháp, đành phải nói chuyện của Lục Thị và Thịnh Thế gần đây cho cô biết. Đương nhiên là không nói đến tình huống nghiêm trọng nhất, nhắc tới Giang Thành Vũ có thể sẽ khiến Lục Thị phải đổi họ. Bây giờ A Quan vẫn chưa điều tra được Giang Thành Vũ tại sao lại đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc thì có thâm thù đại hận gì với Lục Thị.Nếu chưa gỡ được nút thắt này thì Lục Mặc Trầm sẽ không bao giờ bắt tay vào làm, càng không rõ ràng Giang Thành Vũ muốn hủy diệt Lục Thị tới trình độ nào. Đây là một trong những vấn đề mấu chốt.Thứ hai, tất nhiên là Thiên Dạ.Vân Khanh nghe xong, ánh mắt chuyển động rất nhanh.Rõ ràng anh đang lấy một chọi hai, cho dù có ba đầu sáu tay thì cũng sẽ rất chật vật.Bởi thế nên sự cố công trường vẫn đang tiếp tục lên men, anh đang phải xử lý cục diện rối rắm của Lục Thị thì Thiên Dạ lại tiến vào Thịnh Thế.Vân Khanh cảm thấy đau đầu thay cho anh, thảo nào gần đây anh còn không có thời gian liên lạc với cô, một phút đồng hồ dùng như hai phút, mà Thiên Dạ còn đang theo dõi anh.Cô duỗi tay ôm lấy vòng eo cường tráng của anh, cô bỏ hết những ấm ức của ngày hôm nay, nhẹ nhàng nói: “Trở về nhà một lúc không biết đã trì hoãn bao nhiêu chuyện của công ty, anh mau về công ty làm việc đi.”“Em không sao chứ?” Lục Mặc Trầm một tay ôm chặt lấy cô, như là có thể nhấc cô lên khỏi mặt đất.“Vâng.” Cô mỉm cười: “Em cũng không phải cô gái nhỏ cần tốn công dỗ dàng, giải thích rõ