Lục lão gia được mọi người giúp đỡ mới miễn cưỡng ngồi dậy được, nhìn Lục Mặc Trầm. Vẻ mặt ông không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ biết cụp mắt hối hận vì việc mình đã làm. “Thẳng nghịch tử Trạm Vũ dám lạm dụng chức quyền, trên tay nó có con dấu pháp nhân của cha, nó đã cho Giang Thành Vũ trở thành cổ đông. Bây giờ Nhu Hi cũng không liên lạc được với nó, cha đã cử người đi chặn ở ngoài Lục thị! Cha không hiểu rốt cuộc nó muốn làm gì?”“Đến giờ mà cha vẫn chưa hiểu sao? Nó muốn cướp lấy Lục thị, nó đã bị Giang Thành Vũ mê hoặc, muốn bán đứng Lục thị của chúng ta!” Lục Phẩm Viện khàn cả giọng: “Cha còn muốn trông cậy vào nó? Trước đây em hai đã phản đối như thế nào, cha có để ý không? Bây giờ em hai một ngày phải lo biết bao nhiêu chuyện, cha muốn nói gì thì nói nhanh lên!”Lục lão gia tái mặt, bây giờ con gái cũng có thể to tiếng dạy dỗ ông, quyền lợi, uy danh ông mong muốn cả đời bây giờ chỉ có vô vọng.Không có quyền trượng ở đây, ông chỉ có thể nhẫn nhịn, thở phì phò một lúc: “Trong thời gian ngắn ngủi, hai mươi cổ đông mà chỉ còn lại ba người trung thành với Lục Thị, mười bảy người còn lại sớm muộn gì cũng sẽ phản địch. Mặc Trầm, bây giờ Lục Thị đang gặp phải tình huống gì? Con có nghĩ được biện pháp vay mượn tài chính không? Chỉ cần con có thể rót vào được một khoản tiền lớn thì Lục Thị vẫn còn cơ hội cải tử hoàn sinh! Thế này đi, cha liên hệ với cục công thương thay đổi pháp nhân, chuyển vị trí chủ tịch Lục Thị cho con.”Lục Phẩm Viện cười nhạt, lúc Lục Thị huy hoàng nhất thì cha cô lại một lòng muốn giao cho Cố Trạm Vũ.Bây giờ Lục Thị trở nên như thế này, chức chủ tịch Lục Thị còn quan trọng sao?Khinh người quá đáng.Nhưng Lục Phẩm Viện cũng hiểu đây là mong muốn của