Vân Khanh bối rối, nhìn thấy người quản lý đang đi về phía này thì nhanh chóng nói cho Tô Gia Ngọc nghe: “Tớ muốn biết Giang Thành Vũ và Lục Thị có thù hận gì, hoặc có thể nói là Giang Thành Vũ với Lục lão gia có thù hận gì, chuyện này liên quan đến sống còn của Lục Thị. Lục Mặc Trầm nói phải biết được điều này, biết được động cơ của anh ta thì mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhưng Giang Thành Vũ lại không lộ ra chút sơ hở gì, A Quan không điều tra được, trừ khi anh ta tự nói ra…”Tô Gia Ngọc đã hiểu.Thảo nào Khanh Khanh phải mạo hiểm tiếp cận anh ta.Nếu như muốn anh ta tự nói thì phải đến gần anh ta, khiến anh ta có ấn tượng, thế thì mới có cơ hội nói chuyện với nhau.Điều này vô cùng khó khăn.Không khác nào đi trên mũi dao.Tô Gia Ngọc hơi run lên, nhưng nghĩ đến chuyện mình cũng có một mục đích nho nhỏ, hơn nữa mình đã ở vũng bùn này rồi, Khanh Khanh còn chưa đặt chân đến, chuyện này nhất định phải là mình làm.Tô Gia Ngọc gật đầu, cam kết: “Tớ sẽ nghĩ cách tiếp cận anh ta.”Lúc gần đi, Vân Khanh kéo cô ấy lại: “Đừng nên cậy mạnh, Gia Ngọc, an toàn là trên hết.”“Tớ hiểu.” Tô Gia Ngọc mỉm cười, ánh mắt cảnh cáo của quản lý đã bắn tới, cô nhanh chóng rời đi.Vân Khanh nhìn theo bóng lưng của cô, hai tay siết chặt lại, tìm một chỗ ngồi xuống.Tô Gia Ngọc trở lại quầy bar, nhanh chóng chọn lấy ba chai vodka và vài ly cocktail . Dáng người cô nhỏ nhắn, vất vả lắm mới bưng được cái khay đó.Quản lý lạnh lùng mắng: “Giờ làm việc còn chạy đi đâu? Khách trong phòng VIP đã giục hai lần rồi đấy, nếu đắc tội với người ta thì cô có gánh được không? Nếu không muốn làm nữa thì cút đi, cơ hội tiếp cận đại gia tốt như vậy mà không biết quý trọng, ngu ngốc…”Người này lớn tiếng mắng ngay ở cửa phòng, lúc mở cửa ra, bên trong ngồi đầy đàn ông, vô số tiếng cười vang