Trở về nhà của Tô Gia Ngọc.Tô Gia Ngọc ôm Tiểu Đào Tử đang ngủ say từ nhà bác hàng xóm về, Vân Khanh mở cửa cô cô ấy, cúi đầu nhìn xuống giường, Tiểu Đào Tử đang ngủ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, vô cùng ngọt ngào, lông mi khẽ động, nhìn dưới ánh đèn cũng không còn ốm yếu như ban ngày, giống như những cô bé bình thường khác.Vân Khanh thở dài một tiếng, “Hy vọng thuốc sẽ có tác dụng.”“Cũng may, hiện tại còn kiểm soát được, nhưng loại thuốc nhập khẩu này thật sự rất đắt.” Tô Gia Ngọc giọng nói trầm xuống, “Hơn nữa, không thể ngắt quãng, chỉ cần dừng là lại đau.”Vân Khanh vào phòng, ở cùng Gia Ngọc đến gần 2 giờ, đén khi bên ngoài không có động tĩnh gì, Vân Khanh mới đứng dậy.Trước khi rời đi, cô đặt một tấm thẻ dưới cốc trà trên bàn, không nói cho Tô Gia Ngọc biết.Sau khi lên xe, cô mới gửi tin nhắn, “Đó là tiền lương và tiền thưởng của tớ trong 6 tháng qua, không phải của Lục Mặc Trầm, cậu đừng lo, Gia Ngọc, đừng có ngốc, tớ với cậu là ai, tại sao lại nghĩ không thông? Trước tiên cậu hãy đến hộp đêm xin nghỉ làm đi, tránh xa Giang Thành Vũ ra, như thế tớ mới yên tâm, chuyện này đều do tớ mà ra, tớ tuyệt đối không muốn cậu xảy ra chuyện.”Tô Gia Ngọc tìm thấy tấm thẻ, đôi mắt cô nhòe đi, cũng không gọi lại cho Vân Khanh.Chỉ nhắn lại một câu, “Bao nhiêu năm nay, Thanh Thanh, cậu đối với tớ như vậy là quá đủ rồi, tiền lương của cậu ít nhất một nửa là dùng cho tớ, trước đây Tiểu Đào Tử chưa bị bệnh, cậu mua sữa bột, mua quần áo, tìm chỗ ở tốt cho tớ , cho nên bất luận làm việc gì cho cậu, cũng là tớ cam tâm tình nguyện.”Vân Khanh nắm chặt điện thoại,