Vậy thì, anh ta vừa làm vậy với cô để làm gì cơ chứ?Bảo sao anh ta chẳng hề gấp gáp vội vàng, anh ta nhào mạnh người vào cô...chẳng lẽ chỉ để thăm dò ý cô thôi sao?Tô Gia Ngọc cứ đoán lên đoán xuống, lòng tràn ngập suy nghĩ, đúng lúc đó không biết người đàn ông đã đi ra ngoài bằng cách nào.Anh ta thay một chiếc áo thun Polo, mặc quần dài, trên đầu đội một chiếc mũ bóng chày.Tô Gia Ngọc chợt nhớ ra vừa nãy anh ta không đội mũ. Nhưng cô không để ý đến sau tai của anh ra. Lúc nãy bị hoảng sợ đến nỗi quên mất rồi.Hình như anh ta bị thương nên mới đội mũ thì phải.Tiếng bước chân của người đàn ông ngày càng gần, cô sợ hãi co rúm người lại. Không ngờ anh ta chỉ đi qua chỗ cô, đi về phía chiếc sô pha, uể oải ngồi xuống.Mặt Tô Gia Ngọc cứng đơ. Lúc này mà trốn ra thì dĩ nhiên là được, nhưng cô lại đang ngồi xổm ở trong ngăn tủ với tư thế kỳ lạ. Điều này đã thu hút sự chú ý của anh ta.Người đàn ông châm một điếu xì gà. Có thể nói căn phòng tràn ngập sự hỗn loạn mà anh ta cũng không được tao nhã, sạch sẽ. Nhưng lại có thứ không khí quỷ quái không bình thường đang từ từ lan tỏa khắp căn phòng.Anh ta liếc nhìn cô, “Còn ở đây làm cái gì?”“Ờ..tôi..tôi...” Tô Gia Ngọc chân tay luống cuống, cúi đầu nhìn xuống mớ tiền và tờ báo trong tay mình, nhanh trí nghĩ ra ý này, “tôi nhặt đồ của mình, thấy nhà Giang tổng rất bừa bộn. Con người tôi không chịu được sự bừa bộn nên tiện tay sắp xếp lại một chút.”Đuôi đôi lông mày dài của anh ta nhíu lạiTô Gia Ngọc tiếp tục nhặt rác vương vãi trên sàn, khuôn mạt bị tóc che lại.Người đàn ông nhả khói thuốc, thổi bay tóc của cô, để lộ khuôn mặt trái xoan trắng trẻo. Anh ta liếc mắt nhìn cô, “Không nhầm chứ? Khuynh hướng thích bạo lực à? Tôi muốn thịt cô mà cô còn giúp tôi dọn dẹp nhà cửa?”Tô Gia Ngọc cảm thấy vô cùng choáng váng.Xương cốt đều đau nhức nhưng