Cô liền đứng đợi ở trong góc để lưu ý tình hình bên trong mỗi căn phòng. Nếu chẳng may xảy ra xung đột, có lẽ Gia Ngọc đang ở bên trong đó.Nhưng hơn một tiếng sau, trong số những người ra vào những căn phòng này, Vân Khanh không thấy Gia Ngọc hay Giang Thành Vũ đâu.Cô nghi ngờ rằng Gia Ngọc và Giang Thành Vũ cũng không có ở đây.Họ đã đi đâu vậy? Hay Giang Thành Vũ đưa Gia Ngọc đi đâu rồi?Người này đúng là… buổi chiều rõ ràng đã thống nhất rằng sẽ giữ liên lạc bất cứ lúc nào, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện tình huống ngoài dự tính thế này?Càng nghĩ cô càng thấy băn khoăn, cô linh tính rằng có điều gì đó không đúng.Cuối cùng, Vân Khanh không còn cách nào khác. Sau khi vắt óc suy nghĩ đi hỏi rất nhiều người, thì rốt cuộc cô vẫn phải đi tìm mẹ Tang, cô chỉ có thể hỏi bà.Cô còn chưa kịp bước vào văn phòng của mẹ Tang, Vân Khanh đã nghe thấy tiếng gào của bà Tang: “Cái gì? Cậu nói gì? Ai bị giết?!”Tim Vân Khanh khẽ giật giật, cô đẩy cửa ra. Trong phòng, các nữ tiếp viên ăn mặc hở hàng trang điểm đậm mồm năm miệng mười nói: “Trời ạ, mẹ Tang! Tầng nào xảy ra chuyện vậy?”“Có phải khách đánh nhau không? Con đã nói rồi mà, sớm muộn gì ông chủ Lý đó cũng sẽ chết ở đây!”Mặt mẹ Tang tái nhợt: “Không phải khách ... Là nhân viên của chúng ta, cô gái chuyên bán rượu ý!”“Cô gái bán rượu có chuyện gì, làm ơn nói rõ ràng xem nào!” Thời khắc này, đầu óc của Vân Khanh như bị kim đâm xuyên qua từng dây thần kinh. Cô hồn bay phách lạc, vội vàng chạy vào túm lấy quần áo của mẹ Tang: “Cô gái bán rượu nào? Cô gái bán rượu làm sao vậy, có chuyện gì với cô ấy!”Mẹ Tang bị túm đau, khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần. Bà nhìn chằm chằm Vân Khanh mắng: “Cô là ai!”Vân Khanh nhìn thẳng vào mắt bà rồi gào lên: “Bà mau trả lời câu hỏi của tôi!” cô phát hiện giọng nói của mình run lên: “Có phải… là Tô Gia Ngọc không? Tô Tô, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy rồi!”Mẹ Tang dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Cô là bạn của cô ấy à?”“Đúng vậy, tôi là bạn của cô ấy, bà cứ nói nhanh lên!” Vân Khanh càng ngày càng sốt ruột.Mẹ Tang đột nhiên túm chặt lấy tay của cô, như sợ cô bỏ đi. Vẻ mặt hoảng loạn xen lẫn kỳ quái: “Nếu cô là bạn