Vân Khanh ngồi ở ghế trước, trong đầu chỉ còn tiếng lắc ầm ầm cùng với câu nói vọng lại của cảnh sát.Gia Ngọc tạm thời nói cô đem Tiểu Đào Tử đi, cô không về nhà, cô đi làm trước.Vân Khanh biết cô sợ rằng Tiểu Đào Tử sẽ nhận thấy được chuyện gì đó, rõ ràng đến Liên gia cũng không dám trở về.Cô ngủ một hồi thì lại giật mình tỉnh lại, Lục Mặc Trầm nắm tay cô rất nhiều lần.Đến tiểu khu chỗ Tô Gia Ngọc ở, Lục Mặc Trầm ngang nhiên xuống xe, nhíu mày nhìn kỹ xung quanh tiểu khu.Vân Khanh xuống lầu mua điểm tâm, đi đến người đàn ông đang hút thuốc, cố gượng cười: "Thành bộ dáng thế này được không?""Tự nhiên chút." Anh ôn trầm, vẫn nắm tay nhỏ của cô."Hai người liền đi lên tầng 4, Vân Khanh gõ cửa nhà đối diện, chỉ lát sau liền mở, một người già đi đến: "Cô Vân, Gia Ngọc đâu?"Vân Khanh nở nụ cười, nhìn vào bên trong: "Gia Ngọc tăng ca, bà nội Lưu, tiểu Đào tử đã dậy chưa?"Không đợi bà nội Lưu trả lời, cánh cửa đã truyền ra một âm thanh nho nhỏ: "Tiểu Đào tử đã dậy rồi nha, Tiểu Đào tử phải làm một trái đào xinh đẹp, dì Khanh Khanh!"Vân Khanh lập tức chỉnh trang lại sắc mặt, miệng cười ngồi xổm xuống: "Ha ha, sớm nha, con bé này.""Ôm con một cái đi dì Khanh Khanh, Tô Gia Ngọc hư hổng, sao lại đi đổi ca như vậy. Mẹ con gần đây đều về rất trễ, chờ đến con cũng rất buồn ngủ buồn ngủ..." Bé giơ tay, học bộ dáng dụi mắt, mím miệng nhỏ.Trái tim Vân Khanh nhói lên một cái, cúi người ôm lấy bé, rất nhẹ, cô nhẹ nhàng xoa nhẹ mái tóc tơ mềm của bé: "Ngoan, Tiểu đào xinh đẹp, mẹ con cũng không phải ngày đầu tiên bận rộn. Gần đây mẹ con ... có một hạng mục, trước kia cũng hay có chuyện này, con có biết không, vì vậy nên dì muốn đón con tới nhà dì, ở với mười bà mười bốn vài ngày, con thấy thế nào?"Tiểu Đào Tử trợn tròn mắt, trong nháy mắt nhảy lên nụ cười: "Thật vậy chăng? Cũng lâu