Vân Khanh cũng không biết nên hỏi như thế nào, nhưng cũng đành phải cổ vũ, nhìn ngoài cửa: "Qúy thiếu với A Quan, anh em bọn họ, đều theo anh về sao?"Lục Mặc Trầm biết cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày nay.Như một mớ bòng bong, anh không thể nào không nhắc tới, cũng không muốn nói thêm: "Đều mọi người một việc rồi, cũng như em."Vân Khanh ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn anh... ngoéo miệng cười: "Em sao? Em chỉ ở nhà sống yên ổn.""Ừm, anh đói bụng rồi, Vân Khanh." Thân hình to lớn của anh dựa vào sô pha, chân dài tùy ý gác lên, chiếm một khoảng lớn, ngón tay cũng đang vân vê gò má của cô, thâm sâu xâu xa: "Đích thân làm cho anh một bữa cơm, được không?"Vân Khanh ngồi xổm bên người anh, nghe như vậy ngộ ra, cười đến lộ hai hàm răng trắng: "Sao lại làm bộ dạng đáng thương như vậy để em nấu cơm cho anh ăn chứ, anh được lắm, em lập tức đi làm."Cô đứng dậy, lại rót cho anh thêm ly nước ấm, vội vàng gọi A Thẩm xuống bếp.Cô hiểu là anh không muốn nói, thì cô liền cười với anh.Về nhà, cứ tạo một bầu không khí thoải mái, để cho anh tạm thời quên đi mưa gió bên ngoài cũng được, chuyện này cô có thể làm cho anh có được những giây phút thoải mái ở nhà.Vân Khanh tỉ mỉ chuẩn bị, cùng với A Thẩm làm vài món chính, lúc đang hầm canh, cô tới thêm nước, nhìn phòng khách không có ai, chỉ có bóng dáng của Tám ca đi tới đi lui bên ngoài.Vân Khanh lau tay, đi tới, móng vuốt to lớn của Tám ca xuyên qua lan can đang lấy trái bóng, nhìn bộ dạng cực kỳ cố gắng.Bộ dáng ngốc nghếch đó làm Vân Khanh vui lên, cô nhặt trái bóng, ném ra bên ngoài, Tám ca nhảy dựng lên dùng cái đầu to của nó đón bóng.Trái cầu bị ném lên mặt cỏ.Vân Khanh đi qua nhìn, mới nhìn thấy Lục Mặc Trầm đứng bên đó, đang đá banh với mấy đứa nhỏ.Một mảng cỏ màu xanh, ánh sáng hoàng hôn buông xuống, người đàn ông bận quần tây, giày da cũng chưa thay, áo sơ mi trắng bó sát tấm lưng gợi