Tám giờ tối.Vân Khanh ngồi ở phòng giám sát của trung tâm mua sắm đợi Lục Mặc Trầm, anh vừa mới đi từ chỗ lạnh vào, bận áo khoác ngoài màu đen, còn đeo bao tay.Thân hình cao lớn của người đàn ông tiến vào phòng giám sát, lập tức làm không gian đã chật còn ngột ngạt thêm vài phần, anh vừa tháo bao tay, gương mặt nghiêm trang, sau đó để tay xuống.Mấy người được dẫn theo đến đây, đều không phải là người bình thường.Phó Cục Trưởng cục cảnh sát đứng ra trực tiếp quan sát hiện trường, bảo vệ phòng giám sát sợ đến mức sắc mặt đổi màu, lúc này lập tức hỗ trợ đổi băng theo dõi.Anh đứng ở một bên, đốt điếu thuốc, nhíu mày lấy ra, Vân Khanh đứng ở bên cạnh anh, nghe từng hơi thở mạnh mẽ ở bên cạnh, không hiểu sao trong lòng cô an tâm đến lạ."Ở trong này!" Rất nhanh, canh đúng lúc, toàn bộ quá trình bắt cóc người đã được ghi lại, hai cô gái yếu đuối, cả quá trình không quá ba mươi giây.Trên màn hình thấy Tô Gia Ngọc đang thất thần kinh hãi chạy theo đuôi chiếc xe, nhưng đi được mấy chục mét thì khôn đuổi theo được nữa.Như lời cô ấy nói, xe tải đi theo cửa bên phải đi ra.Lục Mặc Trầm ném điều thuốc kia xuống, tiếng nói trầm nhạt: "Không phải bọn bắt cóc giết con tin, nhưng là bọn bắt cóc tống tiền và có thể giết người chuyên nghiệp."Vân Khanh sửng sốt: "Sao anh nhìn ra được?"Phó Cục Trưởng cười thần bí, nhìn anh với thái độ cung kính: "Lục tiên sinh, vậy tiếp theo...""Cứ theo hướng đó tiếp tục điều tra."Bãi đậu xe ở bên phải không thuộc phạm vi theo dỗi của trung tâm thương mại, chuyện này phải báo cho công an ngành, Phó Cục Trưởng đã đi lảm rồi..Chuyện mới xảy ra không lâu, nhưng rất nhanh đã điều tra ra.Vân Khanh đi theo xem một chút, được cứu rồi!Ngay tại chốt giám sát trên đường, cửa có mở ra một chút, đầu của Hạ Thủy Thủy ló ra, hình như là kêu cứu, trước mặt có một chiếc SUV dừng lại, bóng dáng cao lớn của Qúy Tư Thần xuống xe, đi đến bên xe tải, ban đêm mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng mà sau một phen đấy đá, trong lòng Qúy Tư Thần có một cô gái.Lái xe tải thừa dịp loạn nên chạy đi mất!"Cô gái này là..."Lục Mặc Trầm mò tay xuống dưới, lấy điện thoại ra: "Hàn Tuyết Lỵ."Gọi điện thoại cho Qúy Tư Thần để xác nhận, sau đó Lục Mặc Trầm chở Vân Khanh đến bệnh viện gần trung tâm thương mại.Quý Tư Thần đang cầm miếng băng gạc, vừa sát trùng vết thương trên tay vừa đi lại đây, nhìn thấy Lục Mặc Trầm đã nói: "Vẫn chưa kịp thông báo với anh, người phụ nữ của anh ở trong, chỉ là quá kinh sợ chứ không bị thương tích gì cả, anh vào xem đi.""Anh Mặc Trầm của cô tới rồi nè!" Hàn Tuyết Lỵ đang ngồi khóc ở trong, thút tha thút thít, :"KHông biết là ai muốn bắt cóc em, em rất sợ hãi! Khi đó em muốn chết đi cho rồi, cũng may là anh Tư Thần vừa mới dùng cơm ở La Mã, may là thấy được nếu không thì em lành ít dữ nhiều rồi... Hu hu.."Mắt Vân Khanh lạnh đi, quét mắt con thỏ nhỏ Hàn Tuyết Lỵ đang chịu thiệt ôm lấy eo của anh ta, trong lòng bỗng có cơn lửa giận bốc lên, quay đầu hỏi: "Qúy thiếu, vậy bạn của tôi Hạ Thủy Thủy đâu?"Quý Tư Thần ho một tiếng, trầm mi: "Hôm nay tôi có uống chút rượu, sức chiến đấu cũng giảm, làm bọn họ chạy đi, tôi đã phái người đi tìm tung tích rồi.""Chắc là bạn của tôi vì Hàn tiểu thư nên mới bị bắt đi, mà trong camera ghi lại còn thấy cô ấy lao ra cửa xe hô cứu mạng!"Vân Khanh có chút không khống chế được cảm xúc, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.Quý Tư Thần nhìn cô, cho tới bây giờ vẫn là một đôi mắt đào hoa của người đàn ông, khó khi nhếch môi: "Không thể cứu một lượt hai người là lỗi của ông đây! Nhưng một người là bạn gái của anh em tôi, một người tôi không quen, vậy cô nói xem trong lúc nguy cấp này tôi sẽ cứu ai trước?"Nếu nói về quan hệ cá nhân thì Vân Khanh không phản bác được.Chỉ hơi vì Thủy Thủy mà tức giận, cô như tên trộm mà chọn ăn cơm ở La Mã, phỏng chừng cũng nghe được tin là Quý Tư Thần ăn cơm ở đó.Lúc ấy nhất định là trong lòng tràn hy vọng Quý Tư Thần sẽ cứu cô.Bây giờ Hàn Tuyết Lỵ không có việc gì, bọn họ không thể không lo sống chết của Hạ Thủy Thủy?Vân Khanh hít một hơi, cũng không cố có mặt mũi gì, tiến lên ép hỏi lạnh lùng: "Hàn tiểu thư, vậy nhóm người kia bắt cóc cô để làm gì?""Tôi, tôi không biết... tới bây giờ tôi đâu có đắc tội với ai?""Có phải cô ở trong xe nói lời dối trá gì rồi đúng không, nói xấu bạn tôi mới đúng, đúng không Hàn Tuyết Lỵ, chảng thế thì bọn họ cũng không đem cô ấy đi tiếp !"Hàn Tuyết Lỵ hơi cứng người, nắm chặt lấy áo của Lục Mặc Trầm, :"Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý, lúc ấy tôi sợ huhu, cho tới bây giờ tôi còn chưa trải qua chuyện nào kinh khủng hơn chuyện này, tôi không biết lúc đó tôi đã nói gì nữa... Lúc đó tôi rất hoảng loạn..."Đúng là bộ dạng vừa nhìn thấy đã thương, khó trách Quý Tư Thần sẽ cứu cô ta trước!Tại thành phố B, Vân Khanh liền mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Hàn Tuyết Lỵ và Quý Tư Thần rất tốt, lúc đó cô không nghĩ như vậy.Hừ, đàn ông sao, thấy nước mắt lã chã kèm theo bề ngoài mảnh mai yếu đuối, tự nhiên sẽ bảo vệ trước!Vân Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Tuyết Lỵ, Lục Mặc Trầm từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cô đi đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng đến trắng bệch, hạ giọng: "Lục tiên sinh, bạn gái của anh đã bình yên vô sự rồi, tôi biết bây giờ không còn là chuyện của anh nữa, nhưng mà nếu anh không ở đây, cục Công An sẽ không quan tâm chuyện này nữa, vậy bạn của tôi lại nguy hiểm rồi, cô ta bị hiểu lầm là Hàn Tuyết Lỵ, vậy khả năng nguy hiểm càng cao... tôi xin anh...""Tôi sẽ không mặc kệ đâu." Lời ít ý nhiều, anh nói trầm thấp.Nhìn ánh mắt của cô, có một tia ôn hòa, anh đứng cách cô một cánh tay, ánh mắt kia như đáng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, thấp giọng nói: "Đi theo tôi."Anh xoay người, Vân Khanh giống như nắm được cọng rơm cứu mạng liền đi theo sát.Hai tay Hàn Tuyết Lỵ trống không, sửng sốt, ánh mắt bị nước mắt che khuất nhìn Vân Khanh với ánh mắt oán độc, cô ta lập tức nhảy xuống gường, đi tập tệnh nắm lấy Lục Mặc Trầm: "Anh Mặc Trầm, em không muốn anh đi, em sợ, bây giờ em mà nhắm mắt lại đều là hình ảnh của mấy tên bắt cóc!