“Vậy Thủy Thủy thì sao?!” Trong lòng Vân Khanh vừa mừng vừa lo.Đúng lúc này, phía bên kia nhà gỗ nhỏ đột nhiên phát ra âm thanh, nghe như là nam nữ đang mắng chửi nhau, Vân Khanh ngẩn ra, trợn mắt, “Hình như là cô ấy....”Cô xoay người chạy như bay tới, “Hạ Thủy Thủy!”Lục Mặc Trầm chắn trước mặt cô, đôi chân dài đá văng cửa ra một cách mạnh mẽ, nhà gỗ nhỏ không lớn, đối diện cánh cửa chính là một chiếc giường đơn sơ, lúc này động tĩnh trên giường chấn động mạnh, tiếng mắng chửi cũng bỗng dưng ngừng lại.“Thủy Thủy....” Vân Khanh không chờ đợi vội vàng xông vào, âm thanh trong cổ họng lại mắc kẹt ở miệng khi nhìn thấy hai người trên giường cùng với tình hình.Vẫn là Lục Mặc Trầm bình tĩnh, sau một giây kinh ngạc, ánh mắt u ám, “Thẩm Thanh Dự?!”Đầu giường, người đàn ông đang chống một cánh tay trên người phụ nữ, ngẩn ngơ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra ý cười, “Anh hai?! Sao anh tới núi hoang này?”“Anh hai cút mẹ nó đi! Trả quần áo của lão nương cho tôi!” Khuôn mặt bị thương của Hạ Thủy Thủy đỏ bừng, nhất là khi nhìn thấy Lục Mặc Trầm, lại liếc nhìn trước ngực mình không hề che đậy.Mặc dù Thẩm Thanh Dự rất tức giận, nhưng vẫn kéo chăn qua đắp cho cô ấy, ấn đống cỏ trong tay lên ngực cô ấy, “Người phụ nữ như cô chính là không biết phân biệt! Tiểu gia có lòng từ bi cứu cô, mẹ nó giọng điệu này của cô là gì chứ? Người hai lượng thịt như cô có gì tốt mà sờ, bảo tiểu gia đắp thuốc cũng là cô, mẹ nó vất vả giẫm thuốc cả buổi sáng...”Vân Khanh cất bước chạy tới bên giường, cúi đầu liền nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên mặt, cổ, vai và ngực Hạ Thủy Thủy, ngón tay cô run rẩy, “Thủy Thủy.....sao cậu lại trở nên như thế? Cậu có biết tớ lo lắng gần chết không, tớ rất sợ cậu bị tên côn đồ kia giết, đồ khốn nhà cậu...”Hạ Thủy Thủy cũng chớp đôi mắt đỏ hoe, “Sao cậu lại chạy tới? Tớ không sao, đây không phải người tốt sẽ được trời giúp đỡ nên không chết sao?”“Cậu còn nói!” Vân Khanh ghé vào vai cô ấy, “Cậu phải vì tớ ra mặt làm gì, kết quả bị người khác trói nhầm....tối qua tới lên núi, xảy ra chút chuyện, vốn dĩ cho rằng cậu có thể thuận lợi được cứu, cậu cũng là, tại sao không nghe cảnh sát chỉ huy, cậu nháo cái gì chứ....”“Lúc đó tớ bị đánh gần chết, đám ngu xuẩn kia muốn báo cáo kết quả mới mặc kệ tớ có phải Hàn Tuyết Lỵ không, tớ bị dọa sợ còn đợi cảnh sát? Dĩ nhiên là có thể trốn thì phải chạy nhanh chút....”Bên này hai người phụ nữ nói chuyện, bên kia Lục Mặc Trầm đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Dự, ánh mắt sắc bén, “Cậu cứu cô ấy? Sao cậu lại biết ở đây?”Vẻ mặt Thẩm Thanh Dự là biểu cảm giẫm phân không muốn nói, “Không cần nhắc anh hai, phân không muốn giẫm mãi mãi sẽ giẫm phải.”“Tên khốn kiếp nhà anh nói cái gì đó!” Hạ Thủy Thủy thở hổn hển tức giận.“Anh nện tôi đến trật khớp cánh tay!” Thẩm Thanh Dự cũng là muốn xông lên.Vân Khanh kinh ngạc, Lục Mặc Trầm nhấc chân đá một cái, “Cậu cãi nhau với một người phụ nữ, có mặt mũi?”“Vấn đề đây là phụ nữ sao! Tối qua tiểu gia đang yên đang lành câu cá, đột nhiên nện xuống một vật nặng....”“Cậu, mùa đông, chạy tới ao nước đóng băng trong núi câu cá?” Lục Mặc Trầm cũng không biết cậu ấy có sở thích biến thái này.Vẻ mặt Thẩm Thanh Dự đau lòng và kiêu ngạo, “Anh hai, ánh mắt đó của anh là gì? A, bình thường em nhìn cà lơ phất phơ, sâu trong nội tâm em thì không thể bình yên tao nhã? Hey, các người đều không biết tiểu gia có sở thích câu cá cao thâm như vậy sao! Các người vốn không quan tâm thế giới nội tâm của bổn bảo bảo....”“Tiếp tục nói chuyện!” Lục Mặc Trầm đen mặt.“Nói chung chính là em đang lặng lẽ câu cá, người phụ nữ này từ trên trời rơi xuống, nện cánh tay em trật khớp! Anh nói em đây là mạng gì chứ, muốn nện cũng nên một người phụ nữ dịu dàng như tiên nữ, kết quả là cô ấy! Thật sự là một đống phân chó, hơn nữa còn có côn đồ đuổi theo phía sau cô ấy, lòng dạ người phụ nữ này rắn rết, nhất định nói em là người đàn ông của cô ấy, đám côn đồ kia không ngừng tìm em liều mạng, cô ấy ở bên cạnh lại đứng xem cũng không phụ một tay, anh hai, em không phải anh, em là nhân tài khoa Luật! Mẹ nó em tốn sức của chín trâu hai hổ mới hạ gục được đám côn đồ, cô ấy lại dựa vào em, nhất định nói vai em quá cứng làm gãy xương cô ấy, bảo em chữa trị vết thương cho cô ấy, buộc em phải đi giẫm thuốc cho cô ấy, mẹ nó anh nói xem đây là phụ nữ gì!”“Là một người đàn ông cũng sẽ không thấy chết không cứu! Huống chi anh còn là người quen!” Hạ Thủy Thủy tranh luận.“Ai quen nha đầu như cô?” Thẩm Thanh Dự ngửa cổ, “Phàm là trông giống yêu tinh, tiểu gia đều chán ghét!”Vân Khanh nghe bảy tám phần trong này cũng coi như hiểu, trong lòng thầm vui mừng lại kinh ngạc, số phận này cũng là thần kỳ, trong núi cũng có thể tình cờ gặp Thẩm Thanh Dự, cũng may cậu ấy ra tay giúp đỡ, nếu không kết quả không dám tưởng tượng, Thủy Thủy cũng thật là người hồ đồ có mạng tốt, đây cũng có thể gặp dữ hóa lành.Chỉ có điều dường như ân oán chất chứa của hai người rất sâu, đều xem sự tồn tại của đối phương như phân chó vậy....Vân Khanh biết trong câu lạc bộ lần trước, Thủy Thủy và Thẩm Thanh Dự không hòa hợp nhau, bây giờ, bắt nạt tiểu tử người ta lại bắt nạt độc ác hơn chút.Lục Mặc Trầm bẻ cánh tay Thẩm Thanh Dự lại, tên này kêu gào thảm thiết, chờ phi cơ trực thăng tới, cũng đưa tới bệnh viện.Lập tức, bệnh viện Bắc Nhân mở thêm ba phòng bệnh.Vân Khanh sau khi làm xong hút nước trong phổi ra, cơ thể cảm thấy khá hơn chút, lúc truyền dịch liền chạy tới bên ngoài phòng cấp cứu của Hạ Thủy Thủy chờ đợi, cô gái này chịu khổ rồi, vô duyên vô cớ gặp tai họa kéo cô ấy lên núi, những tên côn đồ kia thấy cô ấy không phối hợp, không ít động thủ, trong lòng Vân Khanh đau đớn dữ dội.Hơn ba giờ sau, cô ấy mới ra ngoài, cổ và cánh tay đều là trầy da, trọng điểm vết thương ở sau ót, bác sĩ nói có chấn động não rất nhỏ.Cảnh sát tiếp nhận ý chỉ Lục Mặc Trầm, chờ lập biên bản.Vân Khanh ở đó, nghe Hạ Thủy Thủy nói, “Đối với câu hỏi liên quan, các anh thật sự phải tìm Hàn Tuyết Lỵ, người muốn bắt cóc là cô ta, nhưng trên xe bọn bắt cóc, người phụ nữ này rất nham hiểm, vu khống hãm hại tôi