Hạ Thủy Thủy đột ngột nghiêng đầu, nhẫn nhịn không để bản thân run lên.Quá vi diệu rồi Tiểu Đào của dì ơi!Khụ Khụ, quả nhiên vẫn là không thể hòa nhập được với đám phụ nữ khốn nạn này… khụ khụ, đặc biệt là bản thân.Hạ Thủy Thủy miễn cưỡng khống chế sự co giật của gương mặt, lén quay đầu liếc nhìn gương mặt của người đàn ông mặc áo đen, nhìn thấy vẻ mặt trống rỗng của anh ta, Hạ Thủy Thủy trong lòng chỉ muốn cầm roi đánh chết anh ta, đúng là không có tí ấn tượng nào cả!Sau đó, nhìn thấy người đàn ông nhớn mày rồi chỉ tay về phía cô một cách ảm đạm.Giang Thành Vũ nhướn cặp lông mày, giọng lạnh lùng nói, “ Cô và tôi sinh ra, sinh ra cái thứ đồ chơi gì đây?”Nói rồi, ngón tay chỉ xuống dưới, chỉ thẳng vào đầu Tiểu Đào.Hạ Thủy Thủy bị nghẹn bởi chính nước bọt của mình, vừa nãy trên mặt còn loạn hết cả lên không biết bị trùm cái bao gì lên đầu, “ Giang tiên sinh nói chuyện thật thú vị! Tôi làm sao có thể sinh ra được cái thứ đồ chơi này chứ!”Vừa mới nói xong, Hạ Thủy Thủy lại cảm thấy có gì không đúng, nói rồi cúi đầu nhìn cô bé một cái.Cô bé đang mở to đôi mắt tròn xoe đầy tức giận nhìn cô ta, ánh mắt sáng lên.“ Khụ khụ! Tôi là nói tôi là sao có thể sinh ra một cô bé dễ thương đáng yêu như này được cơ chứ….”Câu nói này hình như cũng không đúng lắm, sao lại tự chửi bản thân mình rồi, cô ta eo nhỏ mông cong, sao lại không sinh ra được cơ chứ.Trong lòng cô ta rất khó chịu, cô ta nhíu mày noí thẳng, “ Giang tiên sinh cũng đừng có ý gì, Tiểu Đào của chúng tôi có một người mẹ chân chính.”“A.” Giang Thành Vũ cười chế nhạo, hai mắt híp lại sâu thẳm, vứt tờ giấy kết quả xét nghiệm xuống đất, nhấc chân đạp lên, “ Cô là bạn của Vân Khanh? Muốn dùng thứ đồ dơ bẩn này để kìm hãm tôi lại là có ý gì ? Thảo nào cái đứa nhóc này gần đây cứ lượn lờ trước mặt tội, dưới lầu cũng gặp? Một người cha rẻ rùm, cô xem tôi có làm tốt được không?”Hạ Thủy Thủy gương mặt tối xầm lại, tức giận, không chú ý vẫn đang ở trước mặt cô bé mà nói, “ Giang Thành Vũ, mẹ của Tiểu Đào họ Tô, tên là Tô Gia Ngọc, anh có thấy quen thuộc không?”Giang Thành Vũ lặng người, vẻ mặt sắc bén nói, “ Cô nói cái gì cơ?”“ Tôi nói, Tô Gia Ngọc, người đang ở trong tù đợi anh cứu ra chính là mẹ ruột của con gái anh!”“ Dì Thủy Thủy?” Tiểu Đào ngước đầu lên, đôi mắt ngây thơ trong sáng, giọng nói nhỏ bé run rẩy khẽ gọi.Hạ Thủy Thủy hơi ngượng ngùng, ôm chặt lấy cô bé, với bay sờ trán đang toát mồ hôi lạnh của cô bé, nhưng ánh mắt của Hạ Thủy Thủy vẫn không rời khỏi người đàn ông nguy hiểm kia.Giang Thành Vũ cúi đầu, đám Mã Tử lấy ra một điếu xì gà trong hộp, châm lửa, cung kính đưa cho anh ta.Anh ta từ từ nhận lấy, hít mộ hơi thuốc vẻ khó khăn, ánh mắt