“Hứ, chú Tần, con còn chưa hỏi làm sao chú biết Tiểu Vân Vân nhà con?” Thập Tam ôm đùi anh, mặt ngây thơ, Shisan ôm đùi nhìn anh, thành khẩn nói: “Xin nhờ chú hợp tác chút! Lát nữa nhớ phối hợp đó! Đây là lần đầu tiên con đi ăn cơm với người phụ nữ con yêu thương đấy, nên chú cứ cố gắng để bản thân mình không tồn tại đi, ok?"Tần Luật, ...Lúc Vân Khanh đi dọc hành lang trong nhà hàng, một cái bóng nhỏ chói mắt bay tới, "Vân Vân bé bỏng! Cúi đầu xuống!"Cô biết đó là cậu, cậu nhóc thay một bộ lễ phục bóng bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa được lau sạch sẽ, mái tóc ngắn ngổn ngang lộn xộn.“Chào Bánh bao nhỏ!” Vân Khanh hơi nghiêng người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu “Ba cậu ở bàn nào?Ba?Thập Tam hơi ngây ra giây lát, sau đó trợn trắng mắt, “À! Bên kia!"Cậu thả Vân Khanh ra, chạy về trước. Tần Luật đang uống nước, bất thình lình nghe một câu, "Chú Tần, chú có thể làm ba con tầm một tiếng được không?"Mém chút nữa là anh sặc nước, qay đầu nhìn cậu, "Lục Mặc Trầm có biết con tùy tiện đổi ba không?""Lão ấy hiểu con mà, ông già ấy cũng biết đi tán gái chẳng dễ dàng gì mà! Mấy dì xinh đẹp lồng lộng mà ông già ấy cũng giữ được có nửa tháng! Chú thấy đáng thương chưa? Với tư cách con của ông già đó, con không muốn có bóng đen gia tộc phủ mờ đâu! Giờ con mới năm tuổi thôi, nhưng cũng phải tranh thủ xông lên, tìm vợ sớm một chút, chú hiểu không?"Tần Luật, «...!»Vân Thanh đi tới, nhìn Tần Luật đứng dậy. Vóc người anh cao to, cả người toát lên sự lễ độ, nhưng vẫn tản ra sự lạnh lùng vốn có. Trên người anh có mùi vị nho nhã của mùi mực tàu.Cô vừa cười vừa trêu, “Anh thì sạch sẽ, lại không để ý đến mặt mũi đầu tóc của thằng nhóc à?Tần Luật cúi đầu, Thập Tam chớp mắt nhìn anh, anh chỉ biết ho khan một tiếng, "Ngồi đi!"Vân Khanh cởi áo khoác ngoài màu hồng phấn, bên trong là áo len và váy ôm, lộ ra bắp chân trắng hồng, mái tóc vẫn còn ướt mùi thơm, dung dị nhưng đầy nữ tính.Tần Luật nhìn cô một cái, "Anh đã nghiên cứu thực đơn rồi, đều là những món thích hợp cho trẻ em, em có thể tùy ý gọi!""Vậy thì anh bạn nhỏ chọn đi!"Thập Tam ngượng ngùng nhận lấy menu từ tay Tiểu Vân Vân. Ngo1n tay cậu vô tình chạm vào ngón tay Tiểu Vân Vân khiến cho cậu hết sức hài lòng, vui vẻ cầm menu.Vân Khanh rót trà cho Tần Luật, ánh mắt trong vắt, giọng nói nhẹ nhàng, «Anh, chén trà này em thay rượu, cảm ơn anh đã ngàn vạn dặm xa xôi quay về đây ! Anh là ân nhân cứu mạng ba em! Em thật sự không biết dùng từ ngữ gì để nói hết được lời cảm ơn! Anh nhất định phải uống ly trà này!”Anh mắt Tần Luật khẽ tối sầm, nhưng vẫn cười một tiếng, "Công lao anh nhận hết, xem ra cũng không nói gì thêm được!”"Hả?»“Có nhớ anh từng nói phải giúp một người bạn của mình phẫu thuật trước không?"Nói đến đây, Vân Khanh mới nhớ ra, hỏi anh, “À đúng, nhưng anh, hôm qua anh đến thẳng phòng ba em luôn mà, không biết có sai sót gì không...?”Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh đầy ẩn ý. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ lướt qua, “Anh...ý anh là..bạn anh nhờ anh phẫu thuật, và ba em, là một?”Trên môi Tuần Luật là nụ cười miễn cưỡng, rất mơ hồ.Vân Khanh kinh ngạc, “Sao có thể nhỉ? Em đâu có biết bạn anh? Mà xung quanh em cũng không có ai đủ sức để mời một chuyên gia lớn như...!”Tần Luật cắt ngang lời cô, ánh mắt cũng tối đi một chút, “Vân Khanh, hơi thất lễ nhưng anh muốn hỏi em về phương diện tình cảm, em chuẩn bị ly hôn hay đã ly hôn rồi?”Chuyển đề tài quá nhanh khiến Vân Khanh chạy theo không kịp, nhưng vẫn lí nhí. “Chuẩn bị thôi!”“Tìm được người kế nhiệm mà mình thích chưa?” Tần Luật vuốt ve miệng cái ly trà, giống như vô tình hỏi.“Làm gì có!” Vân Khanh cười xùy một tiếng, ngón tay vuốt mái tóc dài, sắc mặt bình thản, “Thoát khỏi bi kịch này rồi còn định nhảy vào một bi kịch khác sao? Anh, nếu hỏi em xong rồi thì đến anh? Em chẳng có thông tin gì về anh cả, lúc đi du học có nghe tin về anh, sau này chỉ nghe được tin của anh thông qua mấy tin trên nhóm hiệp hội...không ngờ anh đã có con lớn thế này!”Điện thoại Tần Luật vang lên.Thấy anh giơ tay ra hiệu nên cô dừng nói, anh hơi nghiêng người không thấy rõ mặt, nói nhỏ mấy câu với bên kia xong thì cúp máy.“Vừa rồi nói đến đâu nhỉ?” Sắc mặt anh bình thường, hỏi cô.Vân Khanh lại chuyển đề tài, “Lần này anh định ở đây bao lâu?”“Từ từ xem tình hình đã, bệnh viện bên Boston vẫn chưa xử lý xong, định sau này về nước phát triển!”“Trong nước tốt, sông núi tốt, dân mình cũng tốt, anh cứ thử xem!” Cô mìm cười nói.Tần Luật nhìn cô, lẩm bẩm, “Thật sao!”"Em có thể yên tâm về chuyện phẫu thuật cho ba em. Anh mạo hiểm dùng cách nguy hiểm nhất, đề đạt được kết quả tốt nhất. Ba ngày tới sẽ là giai đoạn nguy hiểm. Ba em chịu khổ cũng nhiều, nên có lẽ di chứng sẽ không nhiều. Mọi chuyện cũng tốt thôi!”Vân Khanh hít sâu, “Em sẽ châm sóc ba thật tốt! Thật sự rất cảm ơn anh, Em không biết làm sao nếu không có anh!”Cộp cộp...Bước chân của đàn ông, nhanh nhưng không hề vội vàng. Vừa trầm vừa lạnh.Vân Thanh hơi nghiêng người nhìn ra, ánh mắt nhìn qua đám người đang đi trên hành lang. Cô định nhìn chỗ khác lại vô tình nhìn thấy một bóng người quên thuộc, khiến cho cô hơi sững sờ.Lại nhìn lần nữa, là khuôn mặt anh tuấn không góc chết của Lục Mặc Trầm.Cô hơi ngạc nhiên, không hiểu sao anh cũng tới đây ăn cơm? Chưa nghĩ xong thì bóng người cao thẳng của anh đứng trước bàn họ.Vân Khanh ngẩng