Cố Trạm Vũ thấy cô dường như tỉnh táo và có tinh thần hơn, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Vì vậy anh cũng không làm phiền để cô đang ngắm cảnh.Cô hỏi: “Đây là thị trấn Tang Đôi sao?”“Ừ, nơi chúng ta sống cách đây không xa.”Khi đến nơi, Cố Trạm Vũ đỡ cô ra khỏi xe, cảnh giác quan sát cảnh vật xung quanh một lúc lâu, mới đưa cô đi quanh chợ rồi về nhà trọ.Người của anh đang đợi ở cửa nhà. Đây là nhà trọ tốt nhất ở thị trấn này, rất yên tĩnh. Trong phòng có người đang đun nước, Cố Trạm Vũ dẫn cô vào nhà rồi lấy nước tắm cho cô.Khi Vân Khanh bước vào, cô thấy Cố Trạm Vũ và vài vệ sĩ mặc thường phục đang nói chuyện. Anh cau mày như muốn kiềm nén cảm xúc, không biết họ đang thảo luận gì.Nhưng cô cũng không hỏi bất cứ điều gì, họ đã thay đổi lộ trình chạy trốn khắp nơi.Sau khi cô tắm rửa xong ra ngoài, thì Cố Trạm Vũ đã mua rất nhiều nho về cho cô. Vân Khanh cảm thấy đối với những chuyện về phương diện này thì Cố Trạm Vũ rất vụng về. Kỳ thật người đàn ông nào cũng đều rất vụng về trong việc để ý các chi tiết trong cuộc sống, anh cũng như vậy...Tâm trạng cô trùng xuống, cô lại cụp mắt. Thời gian gần đây trái tim cô rất yên lặng, cô không nghĩ về bất kỳ điều gì.Hôm nay không biết tại sao, không rõ là do ốm nghén hay là nguyên nhân gì, Vân Khanh bất giác đưa tay ấn lên ngực. Trái tim cô cứ đập nhanh liên tục, cảm thấy rất lo lắng bất an.Có lẽ nguy hiểm đang đến gần.Vì ốm nghén nên cô cũng ăn được mấy quả nho, nhưng buổi tối lại không ăn được thứ gì cả, cô lại gầy 1 2 kg, chẳng còn cách nào khác mỗi lần ăn xong cô lại nôn ra.Cố Trạm Vũ bảo cô đi ngủ.Cô hỏi: “Chúng ta không vội vã lên đường nữa sao? Anh có chắc chắn rằng chúng ta đã an toàn không?”Cố Trạm Vũ muốn tránh đi tầm mắt của cô, nhưng chỉ nhìn hai hốc mắt to nhô ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy guộc của cô. Anh không