Anh trượt ra ngoài mép đường, Vân Khanh dùng chân móc lấy chiếc lan can bị gãy, túm chặt lấy cánh tay anh: “Nắm lấy tay em!”Một nửa cơ thể của anh ấy đã treo ở bên ngoài.Đây đường lên núi, khu vực xung quanh không có người ở. Nhin xuống dưới thung lũng có thể thấy một con sông đang chảy xiết, chỗ này vốn dĩ rất gần sông Nộ Giang.Từ trên cao nhìn xuống, con sông tối om nước sông cuồn cuộn, những ngọn núi sừng sững vây hai bên con sông đen sâu thăm thẳm, giống y hệt như một con thú dữ đang ẩn giấu phía dưới lòng sông.“Đừng buông tay, đừng buông tay!” Vân Khanh lòng bàn tay bị rách một vệt dài. Cô cố gắng dùng hết sức lực yếu ớt của mình để túm lấy anh, đến nỗi móng tay cô cắm vào da thịt trên cánh tay anh: “Cố gắng một chút, đạp lên sườn dốc trèo lên đí, Cố Trạm Vũ!”Hơi thở của Cố Trạm Vũ bỗng trở nên gấp gáp, rõ ràng là là anh đang thở một cách khó nhọc.Anh nhìn cô nằm úp xuống đất, thì vội vàng nói: “Đừng đè lên bụng.”Vân Khanh hơi sửng sốt, hiện giờ cô làm gì còn tâm trí mà nghĩ về những việc khác.Đột nhiên có tiếng gió ập đến từ phía sau lưng.Cố Trạm Vũ khẽ quát: “Em buông anh ra chạy trước đi!”“Không được.”“Nhanh lên, anh sẽ tự bám lấy mép đường!” Cố Trạm Vũ gầm lên.Vân Khanh đột ngột quay lại, có một bóng đen phía bên trái đang tiến lại gần, và mục tiêu là chính cô!Chắc hẳn Cố Trạm Vũ đã nhìn thấy điều này.Khi cô hoảng hốt, cố hết sức né sang một bên nhưng cô vẫn không chịu buông Cố Trạm Vũ ra. Nếu cô buông ra, chắc chắn anh sẽ rơi xuống dưới.Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Cố Trạm Vũ cố gắng mượn lực kéo của tay cô trèo lên. Vì vậy, người cô bị nhoài ra ngoài gần nửa mét. Mũi chân của cô gần như trượt khỏi lan can…“Xoạt”!Vân Khanh quay ngoắt đầu sang một bên. Cô không thể nhìn thấy gì, nhưng có thể nghe thấy âm thanh của lưỡi dao lướt qua da thịt, tiếp đó lưỡi dao xé gió lập tức cắm chặt vào chân của kẻ đánh lén phía sau cô.!“A ...” một tiếng kêu đau đớn trầm thấp vang lên. Kẻ công kích lén đằng sau ngã sụp xuống đất.Cố Trạm Vũ lập tức trèo lên, kéo lê hắn ta dưới đất, lao tới rút dao ra và đâm vào người hắn ta.Sau khi đâm bốn năm lần, Cố Trạm Vũ mất hết sức lực, ngã ngửa ra đất.Vân Khanh sửng sốt tiến đến ôm lấy anh. Cánh tay cô đang phát run, cô thấp giọng nghẹn ngào nói: “Cố Trạm Vũ anh tỉnh lại đi, Cố Trạm Vũ hãy tỉnh lại đi!”"Phải tỉnh lại chứ, anh còn phải chăm sóc