Hô hấp mạnh mẽ, ở bên tai lúc gần lúc xa, dần dần, giống như suy yếu xuống.Còn có mùi máu, cô ngửi, càng ngày càng nhiều.Ngón tay thon dài của anh đặt ngang ở một bên, chậm rãi di chuyển.Cô thấy rõ, là đang di chuyển về phía cô.Sau đó anh chậm rãi nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc đến tận xương, công tử nhà quan điềm tĩnh cao quý, ánh mắt lạnh lùng bá đạo chứa đựng tình cảm.Đều là anh, đều là anh.Vân Khanh im lặng, bò về phía anh hai bước, lại dừng lại, giống như một đứa trẻ sợ hãi, thận trọng dè dặt.Đôi môi mỏng của anh run rẩy, khép mở, có chút mệt, có chút dịu dàng, “Mọi thứ đều kết thúc rồi, đừng sợ, anh là Lục Mặc Trầm.”Cô mở miệng, đôi môi trắng run bần bật, khàn giọng gọi, nhưng không thành tiếng.“Qua đây, đừng sợ.”Cô lại bò hai bước.Cách anh khoảng nửa mét, không thể tiến về phía trước được nữa.Lục Mặc Trầm trượt yết hầu, khó khăn, khàn khàn, đáy mắt có một tia sáng lấp lánh trầm mặc, rơi vào ngôi sao trong đêm trăng, mí mắt chậm rãi khép kín, cuối cùng cười khổ, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn, con ngươi đen láy không ánh sáng của cô, “Chỉ có thể như vậy sao? Khoảng cách gần nhất, chỉ có thể....như vậy sao?”“Bảo bối....” Một tiếng thở dài khe khẽ, dịu dàng vô tận.Anh rất muốn, nắm chặt lấy ngón tay cô, thừa lúc còn có thể nắm.Nhưng anh duỗi tay ra, run rẩy ở không trung, cuối cùng lại không dám.Những sợi tóc đón gió bắt đầu tung bay, mùi máu tanh xộc lên trong cổ họng, anh liếc mắt nhìn cô, giống như người yêu trước lúc xa cách thủ thỉ lời cuối cùng, “Em biết anh, yêu em không?”Vân Khanh nhìn chằm chằm năm ngón tay của anh, khớp xương rõ ràng, gọn dàng thẳng dài.Cô mở to mắt, rơi nước mắt.Từng giọt từng giọt, nối thành một đường.“Xem ra em biết.” Anh cười, công tử nhẹ nhàng, độc lập tuyệt thế.“Vừa rồi, anh xin lỗi biết bao, để anh ta chạy ra ngoài, lại tổn thương em một lần nữa, tổn thương chân thật. Anh đáng chết....khụ.” Anh ho ra một ngụm máu lớn.Ở giữa