Vân Khanh mở to hai mắt, trước lúc đôi môi của Cố Trạm Vũ hạ xuống, cô đẩy mạnh anh ta ra.Cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, hơi thở hổn hển, vô cùng tức giận: "Cố Trạm Vũ, anh uống say thì đi tìm những người phụ nữ của anh chứ đừng ở đây đùa giỡn tôi!"Cố Trạm Vũ như đóng băng trong không khí, chậm rãi ngả người về sau, cả người dựa trên tường, gương mặt anh tuấn nhìn cô cười, nét mặt lạnh như băng.Có phải là uống say đến mức không biết gì nên mới đến bệnh viện không? Hôm nay anh ta điên cái gì vậy? Năm năm qua anh ta chưa từng như thế này.Vân Khanh không biết anh ta bị làm sao, cũng không muốn biết.Cô đứng dậy, cầm túi, quay người bước đi.Hai người đàn ông mặc vest đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, còn có cả trợ lý của anh ta.Vân Khanh dừng lại, nắm chặt lấy túi: "Các người định làm gì?"Ba người đàn ông không nói lời nào, nhưng ý tứ rõ ràng là không để cô đi.Vân Khanh hít sâu một hơi, nghiêm nghị quay đầu lại: "Cố Trạm Vũ, anh muốn nói cái gì thì nói đi! Tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh, anh đừng có... A!"Không ngờ anh ta bất ngờ đứng thẳng người dậy, kéo cô lại, Mặc dù đã uống say không biết gì nhưng sức lực của anh ta cũng không thể coi thường.Vân Khanh không thoát ra được, bả vai gần như bị người ta bóp nát, không thể nhúc nhích. Cô đành phải để yên cho anh ta kéo ra ngoài hành lang, tiến vào thang máy.Các y tá nhìn thấy nhưng không ai dám ngăn cản.Vân Khanh bị nhét vào chiếc Cayenne, sau đó chiếc xe lao vút ra ngoài."Anh làm gì vậy... Cố Trạm Vũ, buông ra..." Cho dù cô có hét thế nào thì cánh tay của người đàn ông vẫn như một thanh sắt kìm chặt lấy cô, không thể nào giãy ra được.Cuối cùng, anh ta ngã vào vai cô, tay còn lại ôm chặt lấy cô, dường như đã ngủ say....Đến tận đêm khuya Tần Luật mới rời khỏi biệt thự, đứng trong bóng đêm, ánh mặt hơi mờ mịt. Cuối cùng, anh ta nhíu mày lôi điện thoại ra gọi một cuộc. Chờ đối phương nhấc máy thì lạnh lùng nói" "Nhắc nhở một chút, Mặc Trầm đã nghi ngờ chuyện sáu năm trước, rất có thể cậu ta sẽ phát hiện ra chuyện gì đó. Tự mình nghĩ xem nên làm gì bây giờ đi."Màn đêm mờ ảo và lạnh lẽo, chiếc Cayenne dừng lại trước một cánh cổng sang trọng.Vân Khanh đã khôi phục được sự bình tĩnh, Cố Trạm Vũ mở mắt xuống xe, bộ vest màu xám bị gió thổi tung. Anh ta vươn tay vào trong xe: "Khanh Khanh, xuống xe.""Đưa tôi trở lại bệnh viện!""Quay về bệnh viện cái gì, chúng ta về nhà!"Câu nói này như kim đâm vào tim cô, bỗng chốc vô cùng đau đớn. Vân Khanh quay đầu, ánh mắt cô như những vì sao vụn vỡ, phản chiếu ánh sáng sắc bén và nước mắt: "Nhà? Cố Trạm Vũ, chúng ta còn nhà sao? Nhà của chúng ta không phải đã bị anh và những người phụ nữ khác làm ô uế rồi sao? Sau này Vân Sa đã dọn đến, cô ta là em họ của tôi, anh quên rồi à?"Anh ta nhíu chặt lông mày, nhìn có vẻ như đau lòng, ngẩng đầu nhìn cô: "Bây giờ ngôi nhà này không có người phụ nữ khác, chờ sau khi trang trí xong thì em sống ở đây.""Tôi có nhà!" Vân Khanh xoay người mở cửa khác.Nhưng cố tay lại bị nắm chặt, Cố Trạm Vũ kéo cô ra khỏi xe, suýt nữa thì ngã. Anh ta nhấc bổng cô lên, ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt u ám: "Để em sống ở bên ngoài là sai lầm của anh, sau này em phải ở bên anh!"Vân Khanh còn chưa kịp nói gì đã bị anh ta bế vào trong biệt thự.Cố Trạm Vũ tự mình mở cửa, vừa vào đã ngã trên sô pha, Vân Khanh thuận tay đẩy cửa nhưng trợ lý đứng bên ngoài lại chặn đường.Cô sắp phát điên rồi: "Đêm anh anh điên cái gì vậy? Tôi phải về bệnh viện với cha tôi...""Canh giải rượu." Cố Trạm Vũ đỏ mặt, dáng vẻ rất khó chịu, nhìn cô không chớp mắt: "Em chưa từng nấu cho anh, anh muốn uống, anh khó chịu...""..." Vân Khanh đứng yên tại chỗ, cứ thế nhìn anh ta, ánh mắt đó, vẻ mặt đó.Lúc nghe anh ta nói anh ta khó chịu, cô hơi ngẩn ngơ, trái tim như bị cào nhẹ. Loại đau đớn này không đau đến mức mất mạng, mà là nhẹ nhàng xé rách vết thương.Anh ta sống có vui vẻ không?Nếu anh ta cũng chưa từng được sống vui vẻ, Cố Trạm Vũ, tại sao lại không buông tha cho chính mình?Ánh mắt khi say đó, rốt cuộc là hận đến tận cùng, hay là vẫn còn chút tình yêu?Vân Khanh đột nhiên nhớ đến lần thì đại học năm ấy mình thi đậu nên đã đi cắm trại dã ngoại. Đêm hôm đó đốt lửa trại, Cố Trạm Vũ say không biết gì, lại không có thuốc giải rượu. Anh ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng găp phải chuyện như thế bao giờ, thế nên cứ quấn quýt lấy cô khóc lóc, còn dụ dỗ cô ra bờ sông giặt bít tất, rồi cuối cùng lại biến thành tắm chung với anh ta. Lúc đó cô xấu hổ đến mức trốn vào tận trong góc lều, suýt nữa thì bị rắn cắn, cuối cùng thì con rắn lại cắn anh ta. Ngày thứ hai khi tỉnh rượu, anh ta vẫn còn ngốc nghếch hỏi cô vết thương trên chân mình là ở đâu ra...Vân Khanh nhìn xuống bắp chân Cố Trạm Vũ, hít sâu một hơi rồi vươn tay lau những giọt nước mắt lạnh lẽo trên mặt.Trong phòng vắng lặng, cô xoay người vào phòng bếp.Nấu một bát canh giải rượu, không biết đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt, mà cuối cùng anh ta lại không uống được.Vân Khanh nhìn người đàn ông ngủ say, sững sờ đứng yên trong phòng một chút. Cửa đã bị khóa trái, cô không mở được, cũng chẳng có sức làm ồn ào vì có làm ồn cũng không có kết quả.Trong nhà có rất nhiều phòng, cô mệt mỏi đi vào một gian phòng, đúng là sạch sẽ như mới, lúc này mới mở chăn ra.Suy nghĩ một chút, lại mở tủ lấy một chiếc chăn đi ra ngoài đắp cho Cố Trạm Vũ.Trong bóng tối, cô mở tròn mắt,