“Tại sao vẫn chưa kết thúc?!”“Chỉ huy, anh đợi chút! Hiện tại chỉ có một mình bác sĩ Tần với hai cánh tay thôi! Anh ấy đang chạy đua với thời gian rồi. Bả vai của anh đã rụng rời, trên người còn mấy vết đạn bắn nữa...”“Thật may là tôi đã chuẩn bị một chiếc trực thăng y tế đặc biệt! Cũng thật may là tôi đã để A Luật cùng theo anh ta đi trước! Ông trời phù hộ! Cô ấy đâu?”“Bây giờ chỉ có thầy lang địa phương thôi. Chúng tôi không biết tình hình của cô này...Bệnh viện gần nhất ở huyện Đạo Thành. Nhưng người của chúng ta vẫn đang gấp rút dọn dẹp hiện trường. Nhất định trước lúc trời sáng phải trả về hiện trạng như bình thường, rửa sạch sẽ mọi thứ.”“Báo cáo chỉ huy, có vẻ như số lượng thi thể bên địch bị thiếu mất hai người.“Ai? Mau đi kiểm tra!”Ồn ào, hấp tấp, quay cuồng, đổ mồ hôi và không ngừng nghỉ.Vân Khanh như đang lang thang vô định giữa không trung. Thân thể cô lơ lửng ở trong đó.Thi thể mất tích?Đầu cô đau nhói, có chuyện này, có chuyện này....Những ngón tay khẽ run lên trong vô thức.Thầy lang bên cạnh hét lên bằng tiếng địa phương, không biết nói cái gì.Có người lại gần cô.Miệng Vân Khanh phát ra tiếng, chính cô cũng không biết mình đang nói gì.Quý Tư Thần cúi người xuống, ánh mắt sắc bén trắng bạch, im lặng nghe thấy cô nói: “sông Nộ Giang, Nộ...Giang. ““Vân Khanh!” Quý Tư Thần gọi cô, đôi lông mày rậm nhíu lại, cố đoán xem cô đang muốn ám chỉ điều gì.Một lúc lâu sau, có vẻ như anh đã đoán ra.Anh ta quay đầu lại, hét lên ra lệnh cho binh sĩ phía sau, “Mau điều động đội tìm kiếm cứu nạn đường thủy, mau lên, mau lên!”... ....Chiếc đèn trắng trên đầu, ánh sáng trắng xuyên qua mắt, quấy rầy giấc ngủ.Nếu không phải nó cứ lắc đi lắc lại thì cô nghĩ rằng mình đã chìm vào giấc ngủ bình yên.Người mệt mòi, rất muốn cứ ngủ mãi như vậy.Nhưng bên tai luôn có một giọng nói kéo cô lại, gọi tên cô và cố gắng kéo cô quay lại.Hai ngày sau, Vân Khanh chính thức tỉnh lại.Sau khi tỉnh, thứ cô nhìn thấy toàn một màu trắng, mơ màng. Cô không biết mình đang ở đâu.Sau đó, cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc suốt mười mấy năm qua.Bệnh viện? Chắc là bệnh viện... ....Mí mắt khép lại một cách yếu ớt, cố gắng từ từ mở mắt ra.“Vân Khanh... ....” Bên tai cô, giọng nói phụ nữ cực kỳ nhẹ nhàng vang lên, kìm nén sự ngạc nhiên, tỏ ra cự kỳ thận trọng.Vân Khanh từ từ mở mắt, tầm mắt lúc xa lúc gần, xuyên qua một màn sương mù dày đặc, âm thanh rung động trong màng nhĩ như từng đợt sóng cuộn.Hình như ngón tay bị người ta nắm chặt rồi.Cô nhìn xuống dưới.Là tay của phụ nữ.Ánh mắt cô lại nhìn lên.Hạ Thủy Thủy nghiêng đầu trước mặt cô, “có nhận ra mình không? Thủy Thủy đây. Khanh Khanh à, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, hu hu...”Cô nhìn cô ấy, đồng tử mơ, im lặng không nhúc nhích.Hạ Thủy Thủy lau đi những giọt nước mắt vô cùng đau xót, nhìn ánh mắt cô ấy lập tức hiểu ra âm thanh trong vô thức mà cô nghe được, “cậu đang ở bệnh viện...chúng ta về đến thành phố S rồi, ở thành phố S rồi...”Vân Khanh từ từ chớp mắt, sương mù bao phủ đầu óc cô tan đi, sóng cuộn trào dâng. Cuối cùng thì cô cũng vượt qua được những ký ức trước đây trong tâm trí.Tim cô co thắt lại, cơ thể dưới lớp chăn run rẩy dữ dội, đôi mắt trắng nhợt vô thức nhìn sang một bênNhưng trong phòng bệnh không có giường nào khác. Một vài bác sĩ ở ngoài cửa lao vào.Vân Khanh lại không nhúc nhích nữa, mắt dần dần nặng trĩu.Điều trị cho cô là một bác sĩ nữ. Người này bước tới và nhìn vào màn hình, lấy tay