Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt cầu xin Exam nhưng ông ta liền quát.
- Im đi!
Đã đến bước này rồi, cho dù có chết ông ta cũng không dừng lại được.
- Tề Gia, Heon nó không liên quan gì đến việc này đừng làm gì nó.
Ông ta quay ra cầu xin Tề Thiên Mặc.
Anh chỉ đem Heon đến để cho ông ta nhìn thấy hắn lần cuối, bởi vì đụng đến người của anh chỉ có chết đừng hòng thoát được.
- Cha..người sai rồi..sai thật rồi.
Nói xong người đàn ông Heon quay đầu vô tình chạm mắt với Calyn, ánh mắt anh ta vừa sững sờ vừa ái ngại liền quay phắt đi.
Calyn cũng vậy, cô né đi ngay, Slena thấy thế nhìn liền ôm vai Calyn an ủi cô vậy.
Mọi người trừ Tề Thiên Mặc và Liên Thần đều để ý Calyn, cô chỉ lắc đầu nhẹ để biết bản thân không sao hết.
Nhưng ai nấy đều hiểu nhìn vậy thôi chứ tâm trạng của Calyn lúc nào chắc hẳn không hề dễ chịu một chút nào.
Liền Thần tuy không biết có chuyện gì nhưng vẫn nhẹ nhàng đứng sau vỗ vai cô.
Còn Heon thì bị thuộc hạ dẫn đi chỗ khác, trước khi rời đi hắn còn quay đầu nhìn Exam với ánh mắt khẩn cầu, mong ông có thể dừng lại trước khi mọi chuyện tiến xa hơn nữa.
- Tề Gia, coi như tôi xin cậu
- Tha cho thằng bé..tôi sẽ nói về người đó.
Lão rốt cuộc cũng xụi người, thở dài.
Lão chỉ có mỗi Heon là con hơn nữa lại là con trai, từ nhỏ lão luôn yêu thương nâng niu hắn, chỉ cần chuyện liên quan đến con trai lão đều rất nhạy cảm.
Vì một ánh mắt thỉnh cầu này của Heon đã làm lão phải thở dài, chịu thua trước người lão căm ghét bấy lâu.
- Ông nghĩ tôi cần chắc!
Nghe câu nói từ Tề Thiên Mặc, Exam thầm tự khinh chính bản thân mình, đúng rồi Tề Gia là ai chứ chẳng lẽ chuyện này mà hắn lại không biết? vậy thì thật nực cười.
Lão nhìn qua Tư Ngọc đứng đó, ban nãy trận đấu giữa cô ta và Phedra đã bị cắt ngang nên giờ cô ta đang đứng quan sát lão.
Ánh mắt lão nhận được từ cô là sự khỉnh bỉ và thất vọng.
Đúng như chủ nhân đoán, lão già này đúng là vô tích sự, những không sao...kịch hay~ vẫn còn đằng sau..!
Thấy lão xem như đã cúi đầu rồi thì Tần Vô Song thu dao, buông tay để thuộc