Tại sao chứ?
Cô ta rất giống mẹ mình, cô ta là nghiệt chủng của bà ta và người đàn ông đó cơ mà, hắn...tại sao hiện tại lại không dám ra tay chứ?
- Chủ nhân, là thời điểm thích hợp.
Dorict tiến lại nhắc nhở Abrot, hắn ta liền nhận lấy khẩu súng từ thuộc hạ.
- Kiera, thứ nghiệt chủng của bà ta.
Hắn nói lớn.
- Abrot ông chính là người giết mẹ tôi! Mẹ tôi làm gì sai chứ!
Tần Vô Song mặc kệ cái bụng đang đau tiến lên một bước, ánh mắt trừng trừng nhìn Abrot.
Trong con ngươi hổ phách của cô tràn ngập thù hận cũng đan xen cảm xúc thất thường của cô.
Đến đôi mắt cũng y chang bà ta, Lia...ta làm sao mới có thể giết cô ta?
Mỗi lần nhìn vào mắt hổ phách của Tần Vô Song thì Abrot lại lưỡng lự, Tần Vô Song giống người hắn ta yêu đến 7,8 phần thử hỏi nếu không phải vì hắn cho rằng cô là nghiệt chủng thì làm sao dám ra tay với cô chứ?
- Ha, bà ta phản bội tôi, sinh ra thứ nghiệt chủng như cô!
Hắn nói lớn, ánh mắt tức giận.
- Vậy ư? ông cho rằng mẹ phản bội ông ư?
- Đúng vậy.
Bằng chứng chính là thứ nghiệt chủng như cô!
Câu nói vừa cất ra, bụng của Tần Vô Song lại đau dữ dội, nhưng cô nén lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt diễm lệ lại thay đổi.
- Ông sai rồi!
Cô lấy sức hét thật lớn, đi lại gần hắn ta hơn.
Tề Thiên Mặc kéo cô lại.
Nhưng Tần Vô Song giằng ra.
- Song, nguy hiểm.
Cô lắc đầu, cô dám chắc, cho dù cô có chết đi thì cô cũng chấp nhận bởi vì nếu hắn ta giết cô thì Abrot sẽ không còn là con người nữa.
- Sai thế nào!
- Thứ nghiệt chủng!
Hắn nói lớn, họng súng đã nhằm thẳng vào giữa trán Tần Vô Song, bên ngoài cô đã đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Abrot, thâm tâm cô lúc này vừa đau vừa hận, sự thật này cô không muốn nói ra chút nào.
- Ông từng hỏi mẹ tôi tại sao? tại sao lại đặt tên tôi là Vô Song không?
Cộp
Câu nói làm Abrot cứng đờ, bàn tay cầm súng của hắn ta run run, khẩu súng rớt xuống đôi mắt sững sờ.
Trong giây lát dường như tim của hắn ta đã hẫng một nhịp, giống như hồi ức kí ức tưg trong tâm đã bị chôn vùi giờ đây lại quay trở lại, gõ cửa cảm xúc tuôn trào ra ngoài.
Tề Thiên Mặc nhìn cô mà đau lòng,