Ayena và Rowan ở lại chăm sóc cho Tần Vô Song đến ngày diễn ra đám cưới, còn Eric bất đắc dĩ phải lết về nước Anh để trong coi Windsor à thì thường vẫn là Eric xử lí hết mọi chuyện của gia tộc nhưng lần này nếu truyền ra tin cả hai người đứng đầu Windsor không có mặt tại tổng bộ thì có thể sẽ khá loạn.
Nên bắt buộc Eric phải làm cái vỏ chống đạn.
Rowan vẫn chưa công bố Tần Vô Song là thành viên của Windsor sở dĩ ông muốn nói lúc diễn ra tiệc cưới, xem như niềm vui nhân đôi.
Phía "cha mẹ" kia của Tề Thiên Mặc nhanh chóng bị anh giải quyết.
Hmm...thật ra hai người họ chỉ là kẻ giả mạo tự nhận cha mẹ thôi, bất quá vì thân phận thật sự của Tề Thiên Mặc nên hai người đó mới lên kế hoạch "cướp" anh về gia tộc mình.
- Marcus, mày là thằng ăn cháo đá bát! chúng tao đã nuôi mày mà mày dám đâm sau lưng chúng tao.
Liễu Thanh hét lớn, bà ta và Dirich bị trói ngồi xụp dưới sàn còn Tề Thiên Mặc ngồi trên ghế nhìn xuống hai người họ, ánh mắt phủ tầng băng giá không một chút xót thương nào cho hai kẻ mắt trắng này.
- Marcus cho dù là bọn tao sai nhưng khi đó là tao cứu mày, mày lại dám giết ân nhân cứu mày sao!
Đến lượt Dirich ông ta hét lớn, gương mặt ông bà ta xanh xao gầy gò, thân thể những vết thương chồng chéo lên nhau mái tóc bù xù trông nhớt nhác vô cùng.
- Từ bao giờ tôi công nhận các người là ân nhân chưa?
Tề Thiên Mặc mặt lạnh như băng, không tí cảm xúc đến nỗi nhưng lời nói văng tục của Dirich ông ta phải nuốt lại vì ánh mắt đáng sợ của anh.
Hắn không còn là Marcus của ngày xưa, bây giờ hắn là Tề Thiên Mặc người mà lão ta không thể nào chạm tay đến, cũng KHÔNG THỂ uy hiếp.
- Tề Thiên Mặc tôi từ lúc nào bần hàn đến nỗi để các người nuôi? Liễu Thanh, bà đừng tưởng che giấu mãi được chuyện đó.
Câu nói hoàn toàn khiến Liễu Thanh xanh mặt biểu cảm trông vô cùng buồn cười.
Chuyện năm đó? Marcus nó biết rồi sao? tại sao chứ, chẳng lẽ bà ta đã đến tìm nó...không..
- Mày nói lung tung gì vậy!